Người
đàn ông ngã người, dựa ngửa trên chiếc ghế xếp, hắt ra một tiếng thở dài như muốn trút bớt những nỗi nhọc nhằn của một kiếp người bất như
ý...
Đôi mắt một mí, sắc lạnh, dưới cặp lông mày ngắn, sóng mũi cao, dựng trên một cái miệng có hai bờ môi luôn mím chặt...
Nơi
người đàn ông, như có một nỗi cô đơn đặc quánh bao phủ, cho dù,
thỉnh thoảng, hai cái vành môi đó, cũng nhếch lên với đời, một nửa nụ
cười của cay đắng và khinh mạn...
Đốt một điếu thuốc, nhét nó vào giữa khe hở của đôi môi, người đàn ông rít và nhả ra từng ngụm khói xám...
Hắn thấy cuộc đời của hắn sao mà vật vờ còn hơn cái làn khói mỏng manh đang lờn vờn trước mắt...
Đương
không, hắn có mặt trên cái cõi đời này...
Không biết là hắn được cấu tạo
bởi điều gì... tình yêu, tình dục, hay bởi một sự ngu ngốc nào đó của cảm
xúc, mà hắn, phải mở mắt với cuộc đời bằng hai chữ con hoang...
Hắn
ghét mẹ hắn, ghét thậm tệ, thậm chí oán hận, ác một điều là hắn lại
luôn luôn run sợ trước mẹ hắn, hắn luôn bị khuất phục bởi bà, một người
đàn bà ghê gớm, hung dữ và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để thỏa mãn cái
muốn của bà...
Hắn, một thằng người, với không biết bao nhiêu là ông bố, nay thì ông
này là bố của hắn, mốt thì người kia là ba của hắn, đôi lúc hắn nghĩ, có khi chính mẹ hắn,
cũng không biết chắc cái thằng cha căng chú kiết nào đó đích thực là bố đẻ của hắn...
Đã vậy, dưới hắn, còn những bốn cái thằng em, gốc tích cũng chẳng rõ ràng gì, giống như hắn!
Tội một điều, hắn có thể vô cảm với bất cứ mọi thứ trên đời, nhưng với bốn cái sinh mạng, mà hắn được hân hạnh làm anh cả này, hắn vô cùng thương cảm, hắn có thể, như một con gà mái, sẵn sàng xù lông, để bảo vệ cái đàn gà bốn con, cùng một cái chuồng với hắn...
Có lẽ, với hắn, những con gà chung chuồng này, là lý do duy nhất để hắn còn tồn tại...
Dõi mắt theo cái tàn thuốc hắn vừa búng qua khung cửa sổ, hắn thấy thành phố đã lên đèn, trước mắt hắn, loang loáng những khoảng tối sáng đan xen, không dưng, hắn cảm thấy một nỗi chán chường ập tới trong hắn. Hắn mệt, cả ngày hắn đã trần lưng dưới cái nắng nghiệt ngã với cái xẻng xúc từng đống đá để chèn vào đường ray tàu lửa...
Cái trách nhiệm nặng nhọc của một công nhân hạng ba này đã lấy đi nơi hắn hầu như toàn bộ sức lực của một chàng trai đương tuổi phát triển...
Và cái đồng lương bao cấp cùng khẩu phần lương thực tiêu chuẩn của một lao động nặng như hắn, không đủ để nuôi sống năm cái miệng ăn trong cái chuồng của hắn...
Mẹ hắn, bây giờ, chắc đang bận tíu tít với ông bồ mới ở đâu đó, bỏ lại cho hắn cái gánh năm thân phận nheo nhóc, èo uột, đang lóp ngóp loi ngoi cố hớp lấy một ít không khí để thở được với đời!
Những lúc như thế này, cái ý muốn giết người đàn bà mẹ hắn vùng lên trong hắn, làm hắn bức bối đến nghẹt thở!
Lắc lắc cái đầu như muốn xua đi những suy nghĩ khốn nạn, một cách dứt khoát, hắn đứng dậy, ra khỏi nhà, tới cái quán cafe, nơi hắn nhận làm thêm mỗi tối để kiếm thêm một ít tiền...
Dáng người đàn ông lầm lũi đi giữa phố xá đông người, trông đơn độc như một con thú lạc bầy...
***
Trước chiếc gương soi, đứa con gái thấy, nó, một khuôn mặt ưa nhìn với đôi má phính màu hồng tuổi mười tám, mái tóc tém nghịch ngợm làm nó có vẻ hơi trẻ con, cặp mắt nhỏ được làm cho to hơn một chút bằng đôi kính trắng cận thị...
Cái áo đầm hai dây ôm sát cái vòng eo thon thả, hơi ngắn một tí, để lộ cặp giò trắng muốt, màu cam đỏ của áo tương phản với cái gáy trắng mịn màng, tươi mát...
Vểnh cái môi cong cớn, làm xấu với nó trong gương, đứa con gái tự nhủ, cái dung nhan của mình, coi cũng... đặng!
Vuốt lại cái mái tóc lòa xòa trước trán, ngắm lại mình một lần nữa, cảm thấy tự bằng lòng với cái tươi trẻ của mình, đứa con gái dắt chiếc xe minilambre ra khỏi cổng, vù tới quán cafe quen thuộc, nơi cái đám bạn của nó thường tụ tập...
Sau năm 75, nhà nó vẫn còn sót lại ít của cải để cầm cự cho một đám người chưa thích ứng được với cái hoàn cảnh xã hội mới...
Nó, mười tám tuổi, đã qua cái tuổi nhỏ nhưng vẫn chưa đủ lớn để trưởng thành. Trong nó, vẫn còn đầy những ước mơ về cái tương lai rạng rở, vẫn chưa chết những nông nổi của một tuổi trẻ vàng son...
Vẫn chưa biết, để được sống vô tư, để được vui vẻ, để được mộng mơ, con người ta còn phải bị chi phối bởi miếng ăn hằng ngày...
Vậy đó, cho nên, trong lúc ba mẹ của nó đang lo âu cho những ngày khó khăn sắp tới, đang khổ sở vật lộn với bao nhiêu khê của cái biến động xã hội...
Những lượng vàng dành dụm trong tủ cứ lần lượt ra đi không hẹn ngày về để đổi lấy những bữa cơm trộn khoai sắn...
Và nó, vẫn vô tư, vẫn sáng sáng thấy mây hồng trôi lững thững giữa trời xanh, thấy những nụ cười của bạn bè lấp lánh trong những cuộc vui bù khú, trong những buổi party, trong những lần picnic, trong những bữa nhóm họp tại các quán cafe, chỉ để bày ra thêm các cuộc chơi, tưởng chừng như bất tận...
***
Quán cafe nằm trên con đường chính của thành phố, với cái bảng hiệu đơn sơ dưới cái ánh đèn nhấp nháy, khi chớp khi tắt...
Trí Đăng, lúc đầu bọn nó mới tới quán, cứ tưởng đó là tên của ông chủ quán vừa đẹp trai vừa phong độ, nhưng không, ông chủ tự giới thiệu, anh tên Khôi, tên quán là do anh muốn khoác cho mình cái mác " trí sáng như ngọn đèn hải đăng"
Ông vừa giải thích vừa cười, một nụ cười hơi có chút tự ngạo...
Quán nhỏ, trang trí đơn sơ, mấy bộ bàn ghế xếp dọc hai bên quán, chừa một lối đi nhỏ chính giữa...
Có một bộ bàn ghế salon trước quầy thu ngân, nơi dành cho khách quen, và cái đám con nhà đàn đúm, là tụi nó, thường xuyên ngồi đồng ở cái vị trí đó, chỉ là để... tán gẫu!
Tuy chỉ là một cái quán cafe bình thường như bất cứ cái quán cafe nào trong cái thành phố biển nhỏ bé này, nhưng quán Trí Đăng luôn đông khách, đông nhưng không ồn ào, những người khách tới đây, để nhâm nhi ly cafe với cái mùi thơm nồng ngào ngạt...
Cafe tự tay chủ quán rang, xay và pha chế ...
Rất ngon, rất đặc biệt và rất... khó quên!
Còn nữa, chủ quán là một người sành thưởng thức âm nhạc, cái dàn máy Akai của ông vào thời điểm đó, thật là đáng ngưỡng mộ, âm thanh của cặp loa Pioneer có thể làm vừa lòng cái lỗ tai của những người nghe nhạc khó tính nhất...
Với những ca khúc của Chirstophe, của Abba, của Lobo, của Trịnh, của Phạm... vừa có công hiệu của hoài cổ, và của lãng quên cái hiện tại nhọc nhằn...
(Còn nữa)
Chưa đề thì vào bóc tem là chắc ăn!
Trả lờiXóaHihi...
XóaGiống như chưa chín, chắc ăn nhất là... còn sống!
Mừng quá, lại thấy được anh Thành, tưởng đâu quê hương của anh đã níu giữ bước chân của anh...
Với cách viết lổn nhổn trắng đen như xôi...đậu , nhưng ăn thì thật ngon - lão tò mò đọc chờ đọc tiếp. Xin cái tem vàng lĩnh thưởng - may ra chủ nhà ...thưởng ! hehe
Trả lờiXóaRất vui khi lâu lắm mới gặp lại anh!
XóaAnh chịu khó ăn xôi đậu tí nhé, nếu khô quá, nhưthị sẽ thưởng anh mốc cốc chè tươi nha?
Sorry, nhưthị gõ vội, một cốc chè tươi, anh nhé!
XóaSau thời gian ẩn tích, nhuthi tái xuất giang hồ một entry (hay truyện) với văn phong mới, đầy chất điện ảnh!
Trả lờiXóa3 cảnh/scène hứa hẹn gay cấn với 2 nhân vật đối nghịch nhau sáng/tối! Chờ tập tiếp theo nhé...
Vừa đọc mình cũng có ấn tượng của một kịch bản điện ảnh.
XóaHihi...
XóaCụ Nô và anh Phương chọc quê nhưthị nha!
Là nhưthị đang học đòi tí ấy mà!
Đang lo là bị quê quá, kịch bản "đứt bóng" nửa chừng đây!!!
Nhắn Cụ : Hà nội mùa thu cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ( hay bị sâu xia không được mượt như lá bàng Nha trang )
XóaHe he, anh Dũng ơi, là một entry giàu chất tự sự, một truyện giàu kịch tính đó. Rồi anh chờ mà coi, chuyện hay còn ở hồi sau í!
Trả lờiXóaMiêu ơi!
XóaChắc hổng có hay tí nào đâu, không biết hồi sau có còn tiếp được không, vì biết đâu tí nữa mình đã... ngừng thở!!!
Hehe...
Chị ơi ! Em thấy " tựa....đề.." mà......

Trả lờiXóaHic...
XóaĐề còn phải có chỗ để... tựa!
Còn ở đây vẫn... chưa, cưng ơi!!!
hỏng có chỗ tựa nên giáo cứ loay hoay hỏng biết làm sao đây nè.
Trả lờiXóađành chờ phần tiếp theo rùi... ra tay nghĩa hiệp, cứu vớt một cô nàng còn ngây thơ sắp bị mê mẩn vì cái vẻ bất cần đời của một chàng trai trẻ phong trần... hic...
Giáo chỉ có việc là nói... đúng không hà!
XóaBối cảnh thời hậu chiến,chưa bình bởi bao lổn nhổn đói nghèo.Hai nhân vật,một nam một nữ,có liên quan tới quán cafe Trí Đăng...Phải nói là 3,bóng dáng ông chủ,ừ,còn mẹ của nhân vật nam nữa chứ...ồ,còn và còn....chờ thôi!
Trả lờiXóaHihi...
XóaNhưthị chỉ biết viết bậy bạ thôi, Quỳnh sắp xếp ý dùm cho Nhưthị thật là... tuyệt!
Thank you, thank you!
Hứa hẹn một cuộc chiến tơi bời đây.
Cô gái 18 tuổi tự thấy mình "ưa nhìn"
Gã đàn ông trời ơi đất hởi đã thoáng ý định giết mẹ
Mà gã chắc chưa già lắm vì mẹ gả còn theo bồ
Mấy đạo quân này đang chiếm lĩnh trận địa quán cà phê...
Nữ tướng Như Thị điều binh cho khéo kẻo quân ta bắn vào quân mình
Hehehe....
Anh Bu đó nha!
XóaĐoán như Thần! Quân ta bắn vào quân mình chắc luôn!
Kiểu này chưa kể mà anh biết đoạn cuối rồi, chắc Nhưthị ngưng luôn, anh Bu ha?
Như Thị mà ngưng thì phụ lòng mọi người lắm sao...
XóaÔng chủ quánn cà phê à!
Trả lờiXóaTrí đăng: Là đèn trí (đăng là đèn, hải đăng là đèn biển)
Đăng trí: Là trí (sáng) như đèn.
Đây mới là ý định của ông ta
Hồi đó, "Nó" còn bé nên nghe ba chớp ba nháng đó anh Bu!
XóaHehe...
XóaCám ơn cụ Nô đã cứu "Nó" một bàn!
Anh Bu ơi, có lẽ là chủ quán và "Nó" hồi đó hổng có rành lắm về nghĩa của từ!
Cứ thấy "đăng" là nghĩ đến "ngọn hải đăng"
"...nhét nó vào giữa khe hở của đôi môi..."
Trả lờiXóađó có phải là cái lỗ miệng không nhỉ?
Không đâu, có hàm ý chi đó đó!
Tui sẽ suy ngẫm thêm...
Lối viết văn của Như Thị thật lung linh huyền bí, như sương như khói như mai như thị...(như mai như thị :hai blogger dễ thương)
Hihi...
XóaAnh Thành "nắm thóp" Nhưthị ha?
Sang thăm bạn, đọc chưa xong lại có việc rồi , chán thế đấy , sẽ quay lại đọc và còm sau hihi!
Trả lờiXóaChán thật đấy ông bạn già ạ!
XóaĐi từ từ, kẻo... vấp!!! Hehe...
Chị : em thì từ ngày đọc ở trang này, âm thầm ko có còm cõi gì hết chưa bao giờ em dứt ra được( lúc chưa đọc hết em xơi tái 5-7 bài, giờ thì đọc không sót chữ nào cả com lẫn trả lời, ở ẩn rồi nhưng vẫn xấu thói, cai thói tức anh ách là phải hét lên.....keke).
XóaChờ để được đọc tiếp phần hai đó nha -Xem cái kết ra sao với một kẻ được gọi là con hoang nhưng lại rất có tình với bốn đứa em đó -
Trả lờiXóaBạn nắm được cái ý chính của Nhưthị rùi!!!
XóaBắt chước Như Thị, sang đọc rồi dìa !
Trả lờiXóaHihi...
XóaBắt chước chi cái xấu của mình dzị bạn?
Chờ...đọc tiếp...
Trả lờiXóaCho mình thời gian lâu lâu tí nhé bạn, mình đang đi chu du...
XóaHồi đó ông chủ quán cafe này trong tuổi đi lính nên tính 2 đường, một là an (trí), kiếm chỗ trốn, hai là (đăng) ký đi lính. Nhân vật nam trong truyên này chưa gì mà đã thấy "phong cách", có cá tính và hình như xen một chút máu Nam bộ?
Trả lờiXóaViết sớm đi kẻo cô bác chờ Như Thị nhé, nhất là nghe bác Bulukhin bày đầu, sợ quá!
Hihi... Có một chiện "bí mật quan chọng" nên không thể viết sớm được, sẽ "bật mí" với anh HN sau nhé, bảo đảm không "giựt gân" hổng có lấy... TÌNH!!!
Xóa
Trả lờiXóa"Chưa...đề" không thể ra về
Nằm chờ...trong quán cà phê đắng lòng...
Thà rằng chẳng đọc cho xong
Đọc rồi...lởn vởn tơ hồng xung quanh
Thôi đành mím miệng chuồn nhanh!
Cớ sao anh vội chuồn nhanh?
XóaCoi chừng khéo phải ... đứt phanh bây chừ!!!
Em chờ để hiểu gà đầu đàn che chở 4 chú gà con ra sao chị ạ!
Trả lờiXóaNhờ vả cô Tím tẹo: vài hôm nữa chị ra, cuối tháng chị Ong bận ( sắp lịch ấy 2 tháng roài) nàng " chăm" chị Thơ hộ chị ít ngày nha, nịnh trước rồi về sẽ có quà ( mọn) nha?
XóaChị Ong Nâu ơi! Chị Thị toàn phải 'chăm" em thôi đó...
XóaChị Ong bận đi ...lấy mật nhỉ? Nhớ mua quà cho 2 chị em em nhé!
Tím ơi, chị đang ở HN đây, vì thế nên Ong nhờ Tím chăm chị đấy mà!
XóaCó lãnh trách nhiệm "thiêng liêng" này không?
Em "thèm" được xắn tay viết theo quá.....
Trả lờiXóaNhững mảng, những khối, những màu- hôm nay em mới mò dọc mấy bạn quen, mới biết chị viết bài này.
Ke ke- cả một gánh tư liệu, cả một thùng cảm xúc, cả một gói rõ to hình ảnh, để em nuốt dần nào.......
Thì chị Ong chăm chỉ cứ xắn tay lên đi...
XóaOng ơi, nào gánh, nào thùng, nào gói...
XóaĐừng có nói chị phải liên hệ với Công ty vệ sinh nhé!!!
Chị à, đọc nhiều lần và rất kỹ. Và chỉ biết chờ hồi kết để Com. Hehe
Trả lờiXóaNhỏ ơi, chị đang đi xa, có thể hồi kết phải đợi lâu thoai!!!
Xóa
Trả lờiXóa
XóaĐá lông nheo . méo miệng dữ dị...
XóaViết tiếp đi chị ơi. Em mà viết entry nhiều kỳ thì em không ninh nhừ thía này đâuu nhá.
Trả lờiXóaChị đang ở Hà Nội đấy, làm sao liên lạc với em được hè?
XóaChị ơi, hôm nay em mới chui vào nhà chị nè. Chị còn ở HN không? Liên lạc với em qua email nhé: ductrung.tv@gmail.com
XóaRồi cái người đàn ông ấy với cô bé mười tám có đôi má phinh phính kia chắc chắn không tránh khỏi cái gọi là "lịch sử" lặp lại! Theo logic của phần đầu câu chiện, võ đoán thế không biết trúng trật tới đâu!
Trả lờiXóaĐón chờ xem phần tiếp!
Bạn mình ơi!
Xóa"Oan gia" chứ "lịch sử" gì nổi hở bạn?
Người khôn viết lách nửa chừng
Trả lờiXóaĐể cho kẻ dại ngập ngừng ngóng trông !
Hehe...
XóaKhôn liền còn hơn dốt lâu
Chỉ sợ kẻ dại biết đâu mà mò???
Chị ơi! Gom hết chữ lại viết 1 lèo khg thôi các Bác chờ ngoài cửa nhà mõi chân lắm Chị ơi......
Trả lờiXóaVậy thì mời các bác vào nhà... nằm chờ vậy MTB nhé?
XóaEm sang nhà chào chị, để khẳng định một điều mà người ta đã nói từ hồi xửa hồi xưa, rằng thì là "trái đất tròn"...
Trả lờiXóaGiờ đọc bài này em mới biết tại sao chị lại là 1 bloger nổi bật như... thị!
Chẳng hẹn mà nên, em cũng đang viết dở 1 entry, không phải vì muốn câu vìu, mà là vì chưa có thời gian viết tiếp. Hi!
Chúc chị một mùa thu đầy hồng đầy cốm!
Hihi...
XóaHồng và cốm đã được thưởng thức, chị còn đang đợi lượm lá vàng rơi nữa thôi OM ạ!
"Trái đất tròn" thật em nhỉ?
Đang sang nhà em để "nghiền ngẫm " đây!
Ui chà, hôm nay mới vào blog của chị thấy chị viết truyện "ly kỳ" quá chị ui ! Em đang chờ đọc tiếp đây !
Trả lờiXóaSoc nau ơi!
XóaChị đã chịu ơn em nhiều quá nha, hổng biết lấy cái chi mà "thanh toán ân oán giang hồ" đây!!!
Chắc là "xù" quá đi thôi!!!
Úi, có 1 việc bé xíu xiu ấy mà, có gì đâu mà chị phải nghĩ ? "xù" ở đây thì em vào Nha Trang "đòi nợ" nhé ! hi hi
XóaSóc Nâu có cần tui theo " hỗ trợ" khg
. Ủa mà nợ gì thế......Nợ tình.......khg phải.....Nợ đời........cũng khg......chắc là nợ món ăn rồi Chị ha......
Xóa@- Sóc nâu- Chị đã hạ cánh an toàn ở NhaTrang, một lần nữa chị cám ơn em nhiều nhé, hy vọng sẽ lại có dịp lại làm phiền em nữa, ha?
Xóa@- MTB- Là nợ... thông duyên đó cưng! Hihi...
Thuỳnh -bùm ........cái phần hai đâu gòi -chưng ra liền không tui đặp vỡ cổng nè -
Trả lờiXóaChị tui bận công việc, chưa có rảnh, ai mà qua la lối om sòm, có tin tui cho " đàn em" xử Minh Lê hay khg??? Chị bảo trọng em dọt trước nha
XóaMinh Lê ơi, là mình đang đi tìm... kho báu !
XóaNên tạm gác lại cái chưa... đề này tí nha, hihi... vì kho báu vẫn chưa... thấy đề!!!
MTB ơi! Chơi mà dọt trước như dzị vé số coi ra gì hở cưng?
Mùa Thu Buồn -gớm nhỉ -có mún tui sang đốt nhà không đây /
Xóalấp la lấp lửng mà hay
Trả lờiXóaphần sau thêm chút cay cay tuyệt vời ...
Lấp la lấp lửng sao hay?
XóaPhần sau chắc... tịt, cay cay... phải chờ!!!
Thăm bạn và xin bạn chút xót xót nêm trong trào lộng, bao giờ chẳng có trong chuyện của bạn! Đó là đặc sản của Như Thị
Trả lờiXóaHihi... Đặc sản dạo này cũng bị "pha tạp" lắm đó ông bạn già ui!!!
XóaAnh sang để sửa "có đề"
Trả lờiXóaMai là ngày tốt em về với anh!
Về nhà cho ngọt cơm canh
Rủi mà bị đánh tan tành vẫn ưng!
Chưa... đề đã vội theo giai
XóaNên canh hổng ngọt cơm nhai hổng mềm!
Đã vậy cái tát anh thêm
Ban ngày em khóc, ban đêm... em chờ!
Em vừa check mail và gọi lại cho chị mà sao máy cứ bận hoài?
Trả lờiXóaEm, vậy là không gặp được em lúc mùa thu Hà Nội đang trải nắng vàng rồi!
XóaThật là tiếc hùi hụi, khi nào không còn ở đảo, về đất liền nhắn cho chị, chị sẽ gọi em, chị em mình nói chuyện với nhau nhiều Lộc Vừng nhé!
Ui chi oi, chị về bình yên rồi hả?
XóaCó gói ít thu Hà Nội nào về theo không đấy? Em cũng nhớ thu Hà Nội lắm. Em vào đất liền sẽ nhắn cho chị nhé.
Sao lại "ít thu" hở em?
XóaChị mang theo cả một mùa thu Hà Nội về Nha Trang đấy em ạ!
Tự dưng nhớ đến bạn , thế có chết không kia chứ! từ nhớ đến thương bao xa vậy ta!
Trả lờiXóaHihi...
XóaTừ nhớ tới thương chỉ là một khoảng cách nhỏ giữa hai từ thôi mà, ông bạn già!
Lão bà : thế nhé- cái bọn người Bắc tập nói: Zậy mà hông zậy giỏi ha chị!
Trả lờiXóaNhìn qua thì có cảm giác em còn có nhiều thời gian để tìm,đi tìm cái không có chị nhỉ?
Cậu hoạ sĩ gọi em biểu qua lấy cái mũ - sao đó - ba bước chân là gặp mà sao hờ hững - hay tại bão làm ta buồn trớt quớt.
P/S: thật ra nhiều khi em viết xong chả hiểu mình nói cái quái gì chị ơi.
Ong ơi, cứ sống với những gì mình thích, tìm chi đâu xa xôi, rồi cũng vậy thôi mà cưng!
XóaHihi... Ví dụ với cái tay họa sĩ đó, rất dễ thương, rất hay, và đầy nhiệt tình sống đó!
Chị về có quà cho em khg.......Mỗi ngày em đều qua nhưng thấy nhà vắng tanh , hơi buồn, nên về ....
Trả lờiXóaHihi... Có một món quà "tươi sống" là chị đây, nhưng mà phí gởi qua Mẽo mắc quá, nên chị đợi em về VN nhận vậy nhé!
XóaMà nhanh lên nha, nếu chậm chân thì nó hết "tươi sống" đó!!!
Sang thăm và chúc Bạn chiều thứ 5 nhiều niềm vui và luôn bình an
Trả lờiXóaCám ơn bạn nhé...
XóaHôm nào gom lại in sách để đời đi Như Thị ạ!
Trả lờiXóaHihi...
XóaChị cứ là trêu em!!!
Bao giờ em mới có đề
Trả lờiXóaĐể ta khăn gói đi về với nhau?
Từ từ rồi cũng có đề
XóaRồi cuốn khăn gói đi về...nhà ta!!!
ờ đúng đấy !
XóaTừ từ rồi cũng có đề
Rồi cuốn khăn gói đi về...nhà lão tân !
Bảo trọng lão ơi! Ngó lại bộ xương cách trí của lão kìa!
XóaNhắm kham nỗi không đó?
Tui sang thăm và đọc phần hai mà vẫn chưa thấy có -Chỉ thấy chủ nhà đang vểnh tai lên nghe chúc tụng và chìa tay để ôm quà mừng ngày phụ nữ thôi
Trả lờiXóaChúc 20/10 nhận được nhiều hoa nhiều quà và .....nhiều mật rót vô tai nghe -
Hihi...
XóaTớ đã qua cái thời vàng son được nhận quà, nhận hoa và nhận mật rồi bạn ơi!!!!
Bây giờ chỉ có đem quà đi năn nĩ người khác nhận thôi!!!
Vậy thì mang quà ra Bắc, cố "năn nỉ" làm bà 14 thì BTS sẽ nhận!
XóaChị cẩn thận lời " cà phe đắng"
XóaYên chí đi MTB, chị sẽ làm bà thứ 14 và đại diện 13 bà kia để "đọc điếu văn" anh Bantaysach này!!!
XóaNghe cái từ "Đọc điếu văn" mà cảm thấy mình cứ lâng lâng...như sắp được đi theo Cụ Giáp! Oài! Trước sau gì mà chẳng đến cái ngày đó? Chết trẻ khỏe ma! Chết sơm thì được nhiều người đưa tiễn, lại được bà thứ 14 đọc điếu văn thay cái chức trách của ông Văn hóa xã. Chết già thì chẳng có ai đưa đi, cũng như chẳng có ai đọc cho lời ai điếu thì quả thật là quá buồn!
XóaChúc NT ngày đầu tuần hăm hở và mạnh mẽ!
Hehe...
XóaDzậy là Nhưthị biết anh Bantaysach chưa nhăn nheo lắm!!!
Xem ra - Như Thị với lão Lơ luôn lươn muốn...CÃI NHAU ! hehe
Trả lờiXóaLão Lơ CÃI NHAU với NT bị thua rồi! Bi giờ NT muốn CÃI NHAU mí... lão tan_262 nè! Dám hông???
XóaEm com lung tung ở bài này nhỉ!
Trả lờiXóaChị ra nữa đi lên vườn Tuấn thích lắm.