Trang

11 thg 4, 2012

ế

Huhu...
Mấy ngày nay nó chán như con gián!
Vì mần ăn ế như con dế!

Cái chợ mà nó đang dùng làm phương tiện để ăn mày cuộc đời cũng bị ảnh hưởng của thời kinh tế khủng hoảng hay sao í, không thấy người mua đâu? Cái chợ mà cứ tưởng như là cái chùa của những ngày không có khách thập phương!
Chỉ có mấy người bán cứ chóc mỏ ra mà tán dóc!
Cho qua cơn bỉ cực đợi cái thời thái lai!

 tội nghiệp cho nó nhất à nha! 
Sáng ra lủi thủi dọn hàng một mình, hì hà,hì hụi mở cửa, mấy cái cánh cửa bằng gỗ ghép của cái thời xa xưa, nặng trình trịch, trong khi những cái hàng xung quanh, ai ai người ta cũng đã thay cửa nhôm hiện đại, kéo cái rẹt là xong!
Nhiều lần cả đám xúm lại góp ý, má ơi sửa cửa hàng đi má, cho đỡ cực, nhưng nó nói, chi dzậy tụi bây, để tao lao động cho mọi người biết tao còn trẻ, khỏe!
Tao còn đang kiếm trai để hủ hỉ tuổi già à nha!
Khekhe...

Nó buôn bán quần áo thời trang, chuyên phục vụ cho đám đàn bà, con gái.
Cũng có vài lần, mấy anh chàng sồn sồn lạc vào cửa hàng của nó hỏi có bán đồ nam không cô?
Nó cười cười trả lời, dạ không anh ơi, em không thích đàn ông mặc đồ, em chỉ bán đồ nữ thôi!!!
Có cha cũng sáng dạ, hỏi tiếp, dzậy em chỉ bán đồ nữ thôi hả em?
 đớp lại liền, dạ em chỉ có đồ nữ thì bán đồ nữ thôi anh ạ!
Rồi cười haha...
Cha bỏ đi một nước!
Biết là gặp một em ở chợ thứ thiệt!
Khekhe...

Nhiều lúc cũng thấy tủi thân, ai ai cũng có người phụ dọn hàng, hoặc là chồng, là con, không là chồng con thì cũng mướn người phụ, còn nó thì cứ một mình mà tự xử.

Hôm nào mà long thể bất an, ra chợ, nó nhìn cái hàng, thấy bắt ngán, hết muốn dọn!
Mấy đứa nhỏ ở hàng bên cạnh nói, sao má hông dụ được một ông nào phụ dọn cho đỡ cực hả má?
Tao đâu có khùng tụi bây!
Tao hầu phụ nam tới đây mệt lắm rồi!
Bây giờ tao chỉ tìm chính nam thôi!
Không có chính nam thì tao cứ tự xử, cho nó lành!!!
Huhu...

Như ngày nay chẳng hạn.
Dọn cái hàng xong, mệt muốn hết hơi, ra đứng trước hàng ngắm cái công trình nó vừa trang bị để chiêu dụ khách hàng.
Wé! Mà sao nhìn từ đầu chợ tới cuối chợ, thấy trống huơ, trống hoác, không có một mống khách nào?
Cái chợ này nhỏ xíu, dzậy mà có hơn chục cái cửa hàng bán quần áo. 
Áo quần cứ theo gió mà bay phấp phới, phơi bày lồ lộ như thiếu nữ đang xuân khoe sắc để mời mọc những chàng lãng tử!
Thế mà chả có ai đoái hoài!
Hình như chẳng ai còn sống!
Đúng là cái chợ chết!!!

Con nhỏ bán dép kề bên than thở, má ơi má, chợ ế như thế này, chắc con chuyển nghề quá má ơi!
Chuyển nghề gì mậy?
Chuyền từ lết chợ ra đứng đường!
Ê! Ê! 
Xuống, xuống cưng!
Mày tưởng mày là ai mậy? Mấy em hơ hớ mười tám, hai mươi 
còn ế chảy nước kìa con!
U 40 như con thì đứng đường có môn bù thêm tiền!
Để bù lỗ cho mấy anh bỏ công phục vụ!
Haha...

Ờ! Mà mấy hôm nay sao không thấy mấy em đào lạng chợ nhỉ?
Hic... Chắc là ế dây chuyền!
Cũng phải thôi, xăng lên giá, kéo theo tất cả đều lên, chỉ có sự phóng khoáng là xuống cấp trầm trọng, mấy tay đại phú còn phải tính lại chuyện tiêu xài, huống chi mấy chàng làng nhàng, lòng còn xuân, thỉnh thoảng kiếm đào bao giải khuây?

Người trẻ đẹp mà còn ế, huống chi là giày dép, áo quần!
Hihi...
Hàng cá, hàng thịt, hàng rau còn đồng chung số phận ế!
Mặc dù đó là những hàng thiết yếu!
Nhìn lại nó, vừa già, vừa xấu!
Hàng phế phẩm!
Càng ế trầm trọng luôn!

Cho nên ngồi tới hết ngày, vẫn ế chảy, ế thiu!
Nhìn cái hàng sao tao nản quá tụi bây ơi!
Ngày nào dọn ra, bán được, còn hưng phấn dọn vào!
Chớ không bán được như ngày hôm nay sao tao thấy tay chân nhấc lên hông nỗi!
Muốn tan biến tất cả cho rồi! Ngay cả tao!!!

Mệt như... thằng Chệt!!!
Rầu như...thằng Tàu!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lên đầu trang
Xuống cuối trang