Trang

13 thg 9, 2012

Tám


Tám.
Đó là tên người đàn bà làm nghề vác dù cho những người bán hàng, ở cái chợ nó kiếm sống.
Bà rất nhỏ con, nếu không nói là rất ốm, toàn da bọc xương, nhìn vào, tưởng chừng, như một em bé đang tuổi mới lớn, nhưng khuôn mặt thì nhăn nheo, quắt queo như quả táo tàu khô!
Có lần nó hỏi bà, Tám được nhiêu ký Tám? Bà trả lời, ba mươi bảy ký lận đó cô!
Nhiêu tuổi Tám?
Tết này tui bảy mươi!
Nó muốn té ngửa!
Sao Tám làm chi cái nghề này khổ quá vậy Tám?
Bà trả lời, không làm lấy gì ăn, cô?


Đó là cách đây mấy tháng, có dịp, nó hỏi thăm bà vậy thôi, cũng kèm theo vài câu vấn an lấy lệ, Tám già rồi, nghe nói cũng có con cái, sao không để tụi nó đỡ đần, thấy Tám vác cây dù gấp ba lần cái thân của Tám, con thấy ớn quá!
Bà chỉ cúi mặt xuống vừa đi vừa nói.
Quen rồi cô ơi!
Như một tiếng thở dài, cam chịu...
Nó cũng không dám nói gì hơn, biết đời người ta ra sao mà nói?

Sáng nay, trong lúc dọn hàng, thấy cái dáng bà lom khom vác cái dù to tổ bố, cái hình ảnh còn đau khổ hơn cả cái hình ảnh đức Chúa vác trên vai cây thập tự!
Chưa kịp hỏi thăm, đã thấy bà liêu xiêu muốn ngã, hết hồn nó chạy tới, vừa đỡ kịp cây dù, dòm tới bà, đã thấy bà ngồi sụm xuống, hai tay xoa xoa hai cái đầu gối, miệng thì xuýt xoa, sao đau quá cô ơi!
Vất vả lắm, nó mới dựng cây dù đứng lên được, nặng thí mồ tổ như vầy, sao mà hằng ngày bà vác được tới những mấy chục cây ta?
Sao vậy Tám?
Bà vừa giở cái ống quần lên qua gối, vừa nói, mấy hôm nay hai cái đầu gối tui nó sưng, nhức quá cô!
Nó nhìn cái đầu gối sưng tấy lên, đỏ quạch, bóng như có nước của bà, nghẹn ngào nói không thành tiếng!
Tám ơi Tám! Tui nói bà đừng giận!
Tui trông bà lát nữa trúng gió chết ngắt cho rồi!
Chớ sống chi mà tự đày đọa mình như thế này cho khổ vậy Tám!

Là không phải bà nghèo như bà nói, thiên hạ trong chợ đã từng bàn tán xôn xao, khi bà đi dự đám cưới, vàng bà đeo, đỏ rực đầy trên tay, trên cổ, vàng thật chứ không phải là vàng giả đeo lấy le đâu nhé?
Cũng những người bán ở chợ lâu năm, biết rõ về bà, kể, hồi còn trẻ, bà cũng xinh lắm, nhỏ nhắn, trắng trẻo, là vợ của giám đốc sở chứ bở sao? (thật 100% nha)
Cũng là vì nể nang cái ông chồng của bà, nên ban quản lý chợ mới để cho bà hành cái nghề này lâu năm như thế!
(Hông biết hành nghề hay nghề hành vậy ta?)

Nghe nói, ông chồng của bà tướng tá rất ngon lành, phong độ, lúc đương kim giám đốc, ông có rất nhiều em mê mệt, ông cũng đong đưa từ em nọ sang em kia, bà cũng biết, nhưng không bao giờ ghen ra mặt, chỉ im lặng...
Thậm chí có lần, thấy ông cứ hay đi sớm về khuya, lân la tìm hiểu, bà biết ông đang mê mệt một cô, bà đã đi tới gặp cô đó, đề nghị đem về nhà ở chung, cho ông đỡ vất vả tới lui...
Nhưng ả kia ứ chịu, có lẻ ả nghĩ, ngu gì về ở chung một trướng, cõi ai nấy làm chủ, mắc gì về làm nhỏ, dưới sự giám sát của người ta? 
Thế là cứ hồn ai nấy giữ!
Hiện trường vẫn y nguyên!
Vẫn bình an, vô sự!

Lúc chưa xảy ra chuyện, hai ông bà sống cũng hạnh phúc đằm thắm lắm, ông cưng bà hết mực, chăm chút, săm soi từng cách ăn mặc của bà, chiều chuộng bà đủ thứ!
Vậy mà...

Đùng một cái, ông tuyên bố bán nhà vì làm ăn thua lỗ, bà không chịu, kình qua, cãi lại, ông xô bà một phát, đầu đụng vô cạnh bàn, xịt máu, thế là bà cuốn quần áo, bỏ nhà đi luôn!
Cho dù ông đã biết lỗi, nhiều lần năn nỉ bà tha thứ, và mong bà trở về...
Nhưng bà vẫn cương quyết từ chối, mướn nhà ở một mình, con cái bà lúc đó cũng đã trưởng thành, ở với ông!
Từ chối luôn cả những đứa con, đến van xin bà nghĩ lại...

Bắt đầu cho một đọa đày chính mình, bà câm lặng sống, không khóc lóc than van, cặm cụi làm cái công việc nặng nhọc là vác dù, cho dù bà có thể mướn người làm thay, cả những việc mà lúc là bà giám đốc, bà cứ việc chỉ tay năm ngón!
Từ một người đàn bà ăn trên ngồi trốc, bà trở thành một bà già nhếch nhác, lôi thôi!
Sự đau đớn, hận thù, cộng với cuộc sống lao động quá sức, đã biến bà trở thành xấu xí, già nua, chỉ trong một thời gian rất ngắn!

Có lần nghe bà nói với ai đó, bà muốn làm cho ông chồng giám đốc của bà phải ăn năn, phải hối hận, phải cắn rứt lương tâm, bằng cách làm cho thân phận mình hèn mọn đi, xấu xí đi, thậm chí tàn tạ!
Có phải chỉ là để trả thù một hành động của ông trong cơn nóng giận, mà bà đã đem cả những năm tháng quý giá của đời người để đổi lấy cái thỏa mãn tự ái cho mình đó sao?
Chỉ là một suy nghĩ yếm thế, đậm nét dỗi hờn ngu ngơ, mà bà đã trải qua những ngày gậm nhấm đắng cay, đau khổ, tủi hờn cho thận phận đàn bà của mình?
Có đáng như thế không ta, khi ông chồng nhìn thấy bà xuống cấp trầm trọng như thế, ông đã sớm cao bay chạy xa với người tình mới, không một lần ngó ngàng tới bà, sau khi nhận cái quyết định ly hôn của tòa án do bà đơn thân ly dị!

Nó quay lại nói với những người xung quanh, đang túm tụm bàn tán, ai biết nhà con của Tám ở đâu, kêu nó tới chở Tám về nhà, cho bả về hưu luôn nha!
Và mua luôn dùm cho tui liều thuốc chuột, nhìn thấy bả là tui biết đoạn đời sắp tới của tui ra sao rồi!
Hôm nay tui cũng xử đời tui cho xong!
Thấy ớn lạnh quá!!!

Đời nó có khác gì đời Tám đâu ta?
Y chang!!!
Huhu...

1 nhận xét:

  1. Bài viết đọc xong ngẫm lại có ý nghĩa lắm. Cảm ơn bạn nhé! Mới tìm ra được blog về thơ hay ho xong kiếm được blog truyện của bạn nữa, có để giải trí rồi :)

    Mình có dịch vụ niềng răng cửa rất được ưa chuộng hiện nay, hãy tìm hiểu nếu bạn có nhu cầu nhé! Cảm ơn!

    Trả lờiXóa
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)

Lên đầu trang
Xuống cuối trang