Trang

7 thg 10, 2012

chàng


Chàng.
Anh hàng xóm của nó.
Không biết trong mắt chàng, nó trở thành con gái khi nào, mà đang từ mày tao chi tớ, bổng chàng chuyển sang gọi nó bằng cái tên cúng cơm, rất ngọt ngào...
Kèm theo cái ánh mắt dịu dàng hơn, đằm thắm hơn, và...dê dê hơn!
Làm cho trái tim mới lớn của nó cũng đập...thình thịch!!!
Ở cùng xóm, lại gần nhà, hằng ngày ra vô, cái bản mặt của hai đứa, nhìn quen muốn mòn rồi, mà sao hôm đó, chàng nhìn nó, nó thấy như mới, hổng giống như mọi ngày?
Hihi...


Nó trổ mã hơi bị sớm, mới hơn mười ba tuổi đã lớn phổng phao, đâu ra đó rồi, lại con nhà khá giả nhất nhì xóm, được có điều kiện làm điệu cho bản thân...
Quần áo lúc nào cũng được má nó chăm chút tinh tươm, nên sớm ra vẻ thiếu nữ, đỏm dáng lắm!
Không biết là nên dùng từ dậy thì sớm, hay là...ngựa sớm ta?
Cho nên, ngoài cái anh chàng hàng xóm đối diện nói trên bị chao đảo, còn có lắm chàng lân cận ngấp nghé liếc mắt, đưa tình!
Hehe...

Nhiều mối vậy, mà nó lại thinh thích chàng mới chết chớ, có lẽ là do chàng ở gần nhà nó nhất, một ngày chàng lân la qua nhà nó cả chục lần, kiếm đủ các cớ để được gặp nó, lúc hỏi bài, lúc mượn sách, có khi chỉ chạy qua nói vài ba câu rồi chạy về.
Riết rồi, lâu lâu, không thấy chàng lạng qua, nó cũng nhớ nhớ, chờ chờ!
Như vậy có được gọi là mối tình đầu hông ta?
Vì chàng là thằng con trai đầu tán tỉnh nó mà!

Cứ như thế mà qua qua, lại lại...
Dấu mốc đầu tiên là cái lá thư ép trong quyển truyện chàng đưa nó đọc, lời tỏ tình được nắn nót trên trang giấy học trò, hổng có anh yêu em, anh nhớ em gì hết trọi, chỉ là, tối nay hai đứa mình đi xem phim nhé, chỉ hai đứa mình thôi!
Ui! Ui! Hai đứa mình, nghe tình như...ruồi!
Nó cũng...hổng có dốt lắm, hiểu ra một thông điệp...ngầm!
Nhớ lại, mới lớn mà cũng ranh gớm nhỉ?
Hihi...

Cùng nhau lớn lên trong cái xóm lao động, nhỏ như cái lỗ mũi, có bao nhiêu đứa con nít cùng trang lứa, chơi với nhau thân thiết như anh chị em một nhà, ngoài những lúc đi học, về tới nhà, quăng cái cặp là chạy đi tìm nhau í ới, hết bày trò u mọi, trốn tìm, rải gianh, đánh đáo, ô làng, bắn bi, tạt lon, dích hình...
Có khi bày chơi bán đồ hàng, lấy hột mãng cầu làm chè đậu đen, lấy vỏ thanh long thái nhỏ làm chè hột lựu, lấy giấy rọc nhỏ, xếp phẳng phiu, bỏ trong cái bóp cũng xếp bằng giấy, làm tiền!
Mua mua, bán bán, học trò đổi chác!

Cũng có lúc, chơi trò làm vợ chồng, mình mình, em em, ngọt sớt!
Còn bắt chước người lớn hun hun nữa chớ!
Hehe...

Nhớ ra rồi, hèn gì, cái lúc chơi cái trò vợ chồng này, chàng cứ dành phần làm chồng của nó, đếch có cho thằng nào khác thế vai, bất kể thằng nào đó phản đối, sao mày đóng vai đó quài, hôm nay tới phiên tao!!!
Bao giờ cũng vậy, chàng đều trả lời, nó vợ tao, tụi mày làm chồng con Liễu, con Thủy, con Sương kìa...
Mấy con đó xấu òm, sao mày không làm chồng mấy đứa đó đi, cứ dành miết con Th. là sao?
Chàng cười hí hí...
Ngu gì mậy, tao chỉ thích con Th. thôi!
Kekeke...

Cứ thế!
Như luật bất thành văn, trong cái nhóm con nít thuở nhỏ, đương nhiên coi chàng và nó đã là bồ của nhau!
Cho dù, ngoài những lúc nắm tay nhau chơi cút bắt, ôm nhau lúc u mọi, thậm chí hun nhau lúc chơi trò vợ chồng, hai đứa chưa dám cho nhau cái cầm tay, cái nụ hôn có ý nghĩa yêu đương!
Ngu ha?
Phải chi như tụi nhỏ bây giờ, tụi nó đốt giai đoạn một cái rẹt!

Cứ thế!
Mà trở nên thân thiết, trở nên thân tình, cũng nghĩ là sẽ mãi mãi, cho tới lớn, hai đứa sẽ không là giả vợ chồng nữa, sẽ là thiệt vợ chồng, chuyện đó sẽ là...đương nhiên!
Chỉ đợi học xong, chỉ đợi lớn hơn tí nữa, đợi ba má hai bên làm đám cưới cho hai đứa, để hai đứa tròn giấc mơ tình ái!

Vậy mà, đời không như là mơ...

So với nhà nó, nhà chàng nghèo hơn, nó, như một bản năng đàn bà, cũng hay chia sẻ với chàng những gì chàng thiếu, nhỏ như là cuốn sách, cuốn vở, lớn hơn tí là cái áo, cái quần, nói chung là tiền ăn sáng của ba mẹ cho nó, nó chỉ dành để chia cho chàng thôi!
Nghĩ lại, nó có máu dại trai từ trong máu!!!
Huhu...
Chuyện đó cũng chẳng có gì đáng nói, là chuyện phải thế thôi!
Bồ bịch mà!
Hic...

Nhưng có một chuyện này, chỉ một chuyện này thôi, mà tan tành mây khói cái mối tình đầu của nó...

Sau năm 75, biến động của đất nước, nhà nó rơi vào cảnh thảm hại, nghèo xơ xác, nhà chàng lại khấm khớ hơn xưa...
Dĩ nhiên là đủ ăn, đủ mặc hơn nó...
Nhớ...
Hôm đó, trời đã tối, nó chạy chợ về nhà, kịp nấu xong nồi cơm, chỉ có một nồi cơm trơ, dòm lại trong nhà, không có tí thức ăn gì (hông còn tiền mua thức ăn, chỉ đủ mua hai lon gạo cho sáu cái miệng ăn trong nhà)
Một chút nước mắm, một chút xì dầu cũng không còn...
Nó thậm thò, thậm thụt, ngó sang nhà chàng, coi chàng có lảng vảng đâu đó ở trước nhà không, để cầu cứu...
May quá, chàng vừa lấp ló, nó đưa tay vẩy vẩy ra hiệu chàng tới gần...
Nhà Đ. còn xì dầu không, cho Th. một ít, có cơm rồi, mà nước mắm, xì dầu hổng còn chút nào...

Chàng hông gật, mà cũng hổng lắc...
Đi thẳng vô nhà chàng, cút luôn ở trỏng miết, hông thấy ra...
Nó và cả nhà đợi mãi, cả tiếng đồng hồ...
Cả nhà nó đành ăn cơm không...

Còn nó...
Chắc chắn là ăn cơm chan với những giọt nước mắt...
Rất...mặn!
Mùi... nghĩa tình...
Huhu..



1 nhận xét:

:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)

Lên đầu trang
Xuống cuối trang