Trang

15 thg 4, 2012

ma túy


Có những mảnh đời, mỗi khi nhớ tới, nó thấy nhói lòng, đau tới thắt tim.

Hồi còn ở Saigon, nó cũng có một cái shop quần áo trên đường Trần Hữu Trang, quận Phú Nhuận.
Thường ngày, có một đôi trai gái, hình dạng tiều tụy, ốm tong teo, dơ dáy đến bẩn thỉu, hai đứa cứ níu lấy nhau, dắt díu đi xiêu vẹo, lếch thếch trên đường.
Như hai người già!
Nhưng thực ra con bé đâu khoảng hai mươi, thằng bé hơn con bé một tí thôi!
Trên khuôn mặt của hai đứa, sau cái ánh mắt buồn thảm, tuyệt vọng, vẫn còn phảng phất nét trai thanh nữ tú!


Ban đầu, nó tưởng là hai vợ chồng, sau mới biết, đó là hai anh em.
Hai đứa đang ở trong tình trạng sống như chỉ để đợi chết!
Mọi người thường gọi chúng nó là hai đứa xì ke!
Mà đúng là vậy.
Nghe mọi người bàn tán với nhau, nhà hai đứa chúng rất giàu, chúng nó đã từng có một cuộc sống nhung lụa, từng là cậu ấm, cô chiêu!
Không biết bố mẹ chúng làm gì, nhưng ở trong một một căn biệt thự rất sang trọng, nhà có ba anh em, thằng anh lớn nhất cũng vì ăn chơi phù phiếm, sau đó sa vào con đường hút chích ma túy, lại còn về rủ rê luôn hai đứa em, cùng đi chung con đường khốn nạn.
Cũng không rõ lý do tại sao, bố mẹ và cả thằng anh lớn đó đều đã chết, nhà cửa cũng không còn, nên hai đứa nó bây giờ ban ngày thì lang thang đầu đường xó chợ để kiếm ăn và kiếm tiền để chích.
Tối về vô trong chợ, ngủ trên cái sạp nào đó bỏ trống!

Thường thì mọi người không ai cho chúng nó tiền, cứ nói là có cho, tụi nó cũng đi chích thôi, nên hai đứa nó phải nài nỉ ghê lắm, mới thỉnh thoảng có được một ít, của lòng thương hại kèm vào đó nhiều lòng khinh rẻ!
Riêng nó, không hiểu tại sao, nhìn cái cảnh hai đứa bé cứ níu lấy nhau, như tìm nơi nhau một tình cảm sót lại cuối cùng, để tồn tại, nó thấy như trái tim nó vỡ ra, xót xa, nhức nhối!
Nếu đó là những đứa con của mình?
Sao ta?
Có lẽ nó cũng sẽ không chịu nổi, sẽ chết như bố mẹ chúng đã chết!
Chắc có lẽ họ cũng đã không chịu đựng nổi cái cảnh quá nghiệt ngã đó, của những đứa con, nên vội vàng trốn chạy khỏi cuộc đời!

Lạ một điều là chưa bao giờ chúng xin tiền của nó.
Trong khi hầu như với tất cả những ai đi ngang qua chúng, chúng đều không bỏ qua cơ hội!
Có lẽ chúng biết, nó dặn cái chỗ sáng bán mì quảng, trưa bán cơm, ở đầu đường, khi nào chúng đói, cứ bán cho chúng ăn, nó trả tiền.
Bất cứ lúc nào.
Nên chúng không dám làm phiền nó thêm chăng?
Nó nghĩ, đó là cái tự trọng vẫn còn đọng lại nơi tâm hồn của hai đứa bé này!
Dù sao, chúng vẫn là những con người mà!
Trong vô thức, vẫn còn tồn tại một nhân chi sơ tính bổn thiện, cho dù đời chúng nó đã bị bôi đen vì những lỗi lầm mắc phải!

Bỗng một hôm, khoảng trưa, vắng khách, nó đang ngồi ngóng ra ngoài đường, thì thấy hai anh em, đứa nọ dìu đứa kia, khập khiễng bước vào cửa hàng của nó.
Phản xạ tự nhiên, nó hơi giật mình, kèm theo một nỗi lo sợ!
Nghĩ cũng kỳ!
Tại sao nó lại đi sợ hai đứa bé, đi không vững-đứng không nổi kia nhỉ?
Hay chúng đang là hiện thân của xấu xa, tội lỗi?
Mà tâm lý chung là mọi người đều muốn tránh xa?
Trong đó có chính nó?

Như để chuộc lỗi, trấn tỉnh, nó hỏi , có gì không con?
Không dưng con bé òa lên, mếu máo với những giọt nước mắt lăn dài.
Dạ, tụi con tới xin cô một ít tiền để về quê.
Tụi con khổ quá cô ạ, muốn về nhà ông bác ở Long An để xin bác giúp tụi con cai nghiện, nhưng không có tiền về xe.
Kéo hai cái ghế, nó nói, hai đứa ngồi đi.
Dạ, con không dám ngồi cô ạ, con bị bệnh lậu, nặng lắm, sợ ngồi dính, dơ ghế của cô!
Nghe qua, nó choáng!
Nhưng vẫn bảo, hai đứa cứ ngồi, dơ thì cô rửa, chứ hai đứa đứng như thế mệt lắm!
Tuy nói thế, nhưng cũng có một cảm giác rờn rợn bám vào nó, dù vô hình!
Chết tiệt cái thành kiến ở trong nó!
Hai con người bé nhỏ đang khổ sở, đau đớn thế kia!!!

Có lẽ cũng không còn đứng nổi, nên khi được cho phép, hai đứa rón rén ngồi xuống ghế, tư thế khép nép, như vẫn sợ cái ghế bị lấm bẩn vì mình!
Trời ơi! Nghĩ tội nghiệp làm sao! Một con người có thể trở nên cảm thấy mình dơ dáy hơn một đồ vật!
Sau này, cái hình ảnh đó ám ảnh nó mãi, không bao giờ quên.
Một cảm giác thương xót dâng lên, ngập tràn, làm nó cay mắt!

Cố dìm cảm xúc, nó nói, sao tụi con không chịu lên trại cai nghiện để người ta chữa bệnh cho, về nhà bác, liệu người ta có sức để chấp nhận chữa chạy cho tụi con không?
Thằng con trai đỡ lời cho con em, dạ, con nghe tụi bạn nó kể, như tụi con mà lên trại, không ai tiếp tế, chết lẹ cô ạ, mà tụi con không muốn chết, tụi con muốn sống cô ơi!!!
Câu nói cuối kèm theo tiếng khóc nức nở của thằng bé.
Như một tiếng kêu cứu!
Đau xé lòng!

Nhìn sang con bé, đang ngồi chỉ có một nửa mông trên cái ghế, như gá vào, rũ rượi như tàu lá chuối héo, nửa vàng úa, nửa xanh xao.
Nó nghẹn ngào, nói không nỗi thành lời, hay là cô mướn một cái phòng có nước nóng, cho con tắm rửa sạch sẽ, rồi cô sẽ dẫn con đi bác sĩ khám để chữa bệnh lậu cho con nhé, chứ như thế này, đau đớn, chịu gì nỗi hở con?
Cái mặt con bé, nếu được tẩy rửa đi những vết lem luốt, bé còn đẹp lắm, nét thơ ngây vẫn còn phảng phất.
Đời oái ăm gì mà bé chưa kịp lớn đã vội già nua?
Không ngăn được nước mắt, nó cùng khóc với con bé.

Được mở lòng, con bé như được tiếp sức, nói một hơi, dạ tụi con sợ nước lắm, đã lâu rồi không tắm, vì nước làm con lạnh lắm cô, chịu không nỗi.
Nó tò mò, tụi con nghiện nặng lắm sao, bỏ được không?
Dạ không được cô ơi, khi lên cơn, nếu không được tiếp thuốc vào, con có cảm giác như hằng ngàn, hằng vạn mủi kim chích vào con, hằng ngàn, hằng vạn con dòi bò lúc nhúc, rúc rỉa con.
Đau đớn, nhức nhối tận xương tủy!
Lúc đó con chỉ muốn có một điều duy nhất, là được mau mau chích vào một mủi ma quái kia thôi!
Chỉ có "nó" mới làm dịu đi cái đau đớn dễ sợ mà con đang gánh chịu!
Chỉ có "nó" mới trả lại cho con cái dễ chịu bình thường.
Như một sự giải thoát!

Chúa ơi!
Để mua cảm giác lâng lâng bay bổng, con người tìm đến ma túy!
Rồi cũng con người đó, tìm đến ma túy để mua lại cảm giác dễ chịu bình thường!
Sao vậy Chúa?
Chắc chỉ có Chúa mới trả lời được điều vô vàn nghịch lý này!
Còn với con người, vẫn là một câu hỏi nan giải!!!

Vậy hằng ngày tiền đâu mà tụi con mua cái thứ thuốc ma quái đó để chích?
Dạ, tụi con nhận thuốc bán cho đồng bọn, lấy tiền lời đó mua thuốc!
Lại một vòng lẩn quẩn của cái khốn nạn, khốn khổ!
Đem nỗi đau để xoa dịu nỗi đau!
Nên nỗi đau lan tràn, chất chồng, như núi!!!
Hôm nào không kiếm được trong tiền thuốc, con phải đi bán thân, là làm đĩ đó cô!
Đó là lúc con còn chưa tàn tạ như bây giờ!
Bây giờ thì không còn ai chịu đi với con nữa cô ạ.
Vì con đang bị lậu, rất nặng, máu, mủ cứ rỉ ra, đau lắm cô ơi!
Bấy giờ, như được nhắc, tự nhiên nó thoảng nghe trong không khí một mùi hăng hắc, hôi nồng.
Nãy giờ, bận chạy theo cảm xúc, nó không nhận thức được cái mùi hôi đó!
Lạ nhỉ?

Còn một điều khủng khiếp nữa, loáng thoáng nghe trong tiếng nấc nghẹn ngào của con bé, nó còn biết được một điều dễ sợ nữa là, có những đêm, hai anh em nó nằm bên nhau, ôm lấy nhau để vỗ về, để đỡ trống vắng, cô đơn, tụi nó đã quan hệ với nhau bằng cái thể xác còn nóng hổi tuổi trẻ.
Như vợ chồng!!!
Thật không thể nào cay đắng hơn được!!!
Ôi! Chúa ơi! Sao Chúa bỏ loài người!!!
Với những bản năng rất người trong một bối cảnh không lối thoát?!
Để con người phải đục lổ, phải phá vỡ, cả cái bức thành trì luân lý, đạo đức, ngay cả phạm tội loạn luân!?
Không kiềm hãm được nữa, cả ba cô cháu cùng đồng thanh, nức nỡ.

Bây giờ cô nói hai đứa nghe nè.
Cô biết chuyện cai nghiện không phải là chuyện đơn giản, đó là một việc cực kỳ khó, cô không tin rằng, với một suy nghĩ là về quê với bác, là có thể giải quyết được vấn đề của tụi con.
Đó là chưa kể, có thể, bây giờ, tụi con còn chưa biết là ngoài bệnh lậu con đang mang, HIV cũng đang lởn vởn đâu đó, phải không?
Quá trình cai nghiện, cô cũng biết, nó đòi hỏi rất nhiều nỗ lực và ý chí của bản thân, kèm theo đó là tấm lòng yêu thương vô bờ bến của những người thân xung quanh mình, mà bố mẹ tụi con thì đã không còn, liệu ông bác mà tụi con nói đó, có đủ yêu thương như bố mẹ con để gánh vác cái trách nhiệm nặng nề này không?
Thằng bé trai, chắc là sợ nó từ chối, không cho tiền, vội vàng lên tiếng,.
Dạ không cô ạ.
Bác con đã hứa, nếu tụi con chịu về quê, bác con sẽ lo cho tụi con.
Hơn nữa, đang có chiến dịch truy quét, thu gom đối tượng hút chích, tụi con sợ bị bắt, mấy hôm nay phải thay đổi chỗ ngủ liên tục, từ chợ này sang chợ khác, không dám ở một chỗ!
Tụi con sợ bị bắt lên trại lắm cô, cô thương tụi con, chỉ cho tụi con đủ tiền hai vé xe về Long An thôi, con không dám xin hơn đâu cô!

Nó đọc được trong hai ánh mắt đang dán vào nó một sự khẩn cầu, van xin, hy vọng.
Cả sự nô nức của những đứa bé vòi kẹo!
Chứ không phải là cái xin hú họa, được chăng hay chớ!
Chúng nó vẫn còn một niềm tin, là tới nó, sẽ được, chứ không phải chỉ là một hy vọng mỏng manh!
Chất người vẫn còn ẩn khuất đâu đó, trong hai cái tâm hồn đang bị quỷ dữ xâu xé kia!
Còn hy vọng về người, chắc hẳn là vẫn còn chất người!

Cô sẽ cho tụi con một số tiền.
Và cũng có thể khi có tiền trong tay, tụi con sẽ quên mất mục đích chính là chỉ xin đủ tiền mua vé về quê.
Và cũng có thể tụi con sẽ đến ngay cái chỗ mà khi cơn thèm thuốc thúc dục.
Nhưng cô cũng sẽ cho tụi con, như một món quà, như một niềm vui nhỏ trong cái đời, rất ư tội nghiệp của hai đứa!
Nó nhớ, nó đã lấy trong túi xách của nó ra, đưa cho con bé một triệu đồng.
Cũng khá lớn vào năm 97, 98 gì đó!

Chăm chăm nhìn vào những tờ giấy bạc, hai đứa bé như không tin vào mắt mình.
Những tia sáng vui mừng, lóng lánh, tan ra thành những giọt nước mắt long lanh, rơi xuống gò má đã teo tóp theo thời gian nhọc nhằn của hai đứa bé.

Run rẩy, như bị trúng gió, con bé lấp bấp mấy câu.
Tụi con cám ơn cô, tụi con hứa là sẽ về quê, nếu tụi con cai được, tụi con sẽ đến đây, báo cho cô biết để cô mừng cho tụi con.
Nó chỉ thở dài, ừ nghe một tiếng, thật nhẹ.
Khó lắm thay!!!

Nó có thể nghi ngờ về sự dối trá, nó có thể nghi ngờ về lòng tin, nó có thể nghi ngờ về hạnh phúc, nó có thể nghi ngờ... ngay cả tình yêu!
Nhưng nó chắc chắn tin vào một điều.
Đó là sự đau khổ!
Hai đứa bé đó, chúng đang đau khổ cùng cực!
Cho dù, có thể, chúng đang vui mừng vì đang có trên tay số tiền mới nhận được nơi nó!
Cho dù, có thể, chúng đang lừa được nó!
Không sao...
Là nó, chỉ đơn giản, mang một món quà, như một niềm vui nhỏ, để xoa dịu bớt cái đau khổ của hai đứa bé thôi mà!?
Biết chi cái đoạn kết ra sao???

1 nhận xét:

  1. Biết nói gì được ... tất cả chị em và hai cô cậu bé ấy...đều là mảnh ghép trong đời sống...em không là người chứng kiến, em chỉ là kẻ đọc lại, mà đọc lại thì nước mắt vẫn cay.

    Trả lờiXóa
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)

Lên đầu trang
Xuống cuối trang