Trang

24 thg 5, 2012

chị hai


Chị hai nó đã từng là hoa khôi vào cái thời mới trổ mã.
Mũi cao, mắt to, môi hình vòng cung, kèm theo cái nốt ruồi duyên tọa lạc nơi cuối khóe miệng, cho nụ cười của chị thêm phần duyên dáng.
Đó là chưa kể mái tóc dài của chị, luôn được chị chăm chút, tết thành hai cái bím con rít, thả dọc hai bên ngực.
Dưới cặp mắt nó, thời đó, chị giống y chang mấy cô diễn viên trong phim Tàu.
Đẹp hết biết!


Trai tơ, trai sồn sồn, trai già, đủ thứ trai, cứ nườm nượp , lớp lượn lờ, lớp trồng cây si, chưa kể đến lớp lấy hết can đảm xông thẳng vào nhà, chễm chệ ngồi hẳn trong phòng khách nhà nó, ngang nhiên tán tỉnh chị.
Mặc cho chị nó làm duyên, làm dáng, e e, lệ lệ, nó thì cứ săm soi phê bình, anh này trắng, anh này đen, anh cao, anh lùn, anh xộp, anh keo, anh giàu, anh nghèo!
Anh nào tới mà có quà cho nó thì nó mới mời vô nhà nha, còn không thì, anh ơi chi hai em đi vắng rồi!
Các anh thì tha hồ trình diễn với cô chị, mua chuộc cô em.
Cô em là nó, sắm vai chỉ đạo cho cô chị tuyển chọn!
Hehe...
Giống như bầu show của "sao" bây giờ đó nhé!

Vậy mà, trời xui đất khiến thế nào, chị lại phải lòng anh chàng miền Tây sông nước, dào dạt phù sa!
Anh chàng đó, là lính pháo binh của chế độ cũ.
Không hiểu tại sao ổng lại lưu lạc tới tận cái miền quê hương cát trắng này mà dzớt đi bà chị xinh đẹp của nó!
Lúc mới được giới thiệu ổng là lính pháo binh, nó cười như bị chọc lét, hỏi ổng, anh ơi anh, tui nghe nói, ai ơi đừng lấy pháo binh-nửa đêm nó pháo rung rinh cái giường!
Nó còn khuyến mãi thêm một câu.
Có pháo thì pháo xa xa-pháo mà gần quá cháy nhà chị em!
Haha...

Sau này, nhiều lần tiếp cận với ổng, nó mới biết tại sao bà chị xinh đẹp của nó phớt lờ cả đám đàn ông địa phương, để mà giao trọn con tim của chị cho ổng.
Là vì ổng cứ cưng ơi cưng à, với cái âm giọng kéo dài, ngọt như mía lau, lao xao, ríu rít!
Cộng với cái chất phóng khoáng của dân sẵn lúa, sẵn ruộng.
Và cái bạt mạng cố hữu của dân sông nước bao la, ruộng đồng màu mỡ!
Đã vậy ổng còn có cái biệt tài là đàn và xuống sáu câu vọng cổ rất ư  là mùi!

Mà anh chàng đó pháo cháy nhà chị nó thiệt!
Cái bụng lùm lùm của chị đã nói lên cái tài xạ thủ của chàng pháo binh tài hoa!
Còn hên! chàng cũng đã cứu nguy chị nó bằng một cái đám cưới, tuy đơn sơ, nhưng cũng đầy đủ lễ nghi.
Chị nó theo chồng về cái miền sông nước xa xôi, xa quê hương của mình cả ngàn cây số!
Để lại cả đống trai nhìn theo chị tiếc ngẫn tiếc ngơ!

Cầu trời cho mấy trai đó chuyển hướng sang nhìn nó!
Nó cũng đang chuẩn bị lớn mà!
Hehe...

Những tưởng là đời chị rồi cũng được ngọt ngào, êm ái như những lời ru của chàng trai vùng bốn.
Vậy mà...
Chị theo chồng về quê, từ đó chị mất tăm hơi, nó cũng bận rộn với miếng cơm, manh áo.
Hầu như nó quên mất chị, cho tới khi nó nhận được bức thư chị gởi về.
Lời lẽ trong thư lộn xộn, không đầu, không đuôi, như một người mất trí.
Nó quyết định bỏ hết mọi công việc, đi thăm chị.

Có một điều, không bao giờ nó có thể tưởng tượng nỗi, đó là những gì nó trông thấy khi đến được tới nơi chị ở.
Một căn nhà nhỏ, với những mãnh gỗ gá lại với nhau, mái lợp bằng lá dừa sơ sài, cánh cửa chính là một tấm ván, chỉ dùng để che là chính chớ không phải để đóng!
Ngỡ ngàng nhất là hình ảnh của chị nó!
Ngồi trên cái giường tre, cái mùng vải xỉn màu,nửa trên, nửa dưới.
Là một phụ nữ già nua với cái áo phin bông sờn cũ, cái quần ú đen rộng thùng thình,
Cái khăn rằn quấn trên đầu chị tuột xuống, trơ ra cái đầu lún phún những sợi tóc mới mọc!
Và một khuôn mặt teo tóp với đôi mắt thất thần, vô cảm!
Một bà chị hoa khôi ngày nào của nó đây sao?
Thậm chí chị không nhận ra sự có mặt của nó!!!

Ôm chị khóc ngất, nó chỉ biết kêu, chị ơi, chị ơi, sao như thế này, sao như thế này???

Như sực nhớ, nó hỏi chị, anh đâu, cháu đâu?
Mấy người hàng xóm của chị, đã kịp theo bước chân của nó đứng túm tụm trước cửa nói chen vào.
Chèn ơi! em gái thím năm đây hả? Giống thím năm quá ha?
Chú năm đi lên kinh cặm câu rồi, thằng nhỏ mới chạy qua nhà nội nó!
Thím năm tội lắm cô ơi! Thím bị bịnh nặng lắm! Tội nghiệp!
Thím lúc tỉnh, lúc mê, có hôm còn xé quần, xé áo, khóc lóc, kể lể.
Ông bà nội thằng nhỏ kêu đủ thứ Thầy về chữa cho thím đó cô!

Trời ơi! Sao ra nông nỗi này hả chị?

Nghẹn ngào, tiếng được, tiếng mất, nó hỏi thăm những người hàng xóm của chị.
Mới biết ra những điều mà lẽ ra chị phải biết trước khi trao thân gởi phận cho chồng chị.
Là con gái thành phố, quen sống sẵn với những tiện nghi, lại được cha mẹ nuông chìu, ăn xong chỉ biết đi học và làm dáng, biết gì cày cấy, cặm câu?
Giờ về quê chồng, nghề chính là làm ruộng và bắt cá dưới sông làm lẽ sống.
Chữ nghĩa của chị trở thành vô dụng với miếng cơm manh áo miệt vườn!
Ông chồng có tiền sử bệnh tim hạng nặng.
Lại quen thói trăng hoa, đàn ca hát xướng, rượu thì uống như hủ chìm!
Còn thêm máu cờ bạc, đá cá lia thia.
Bao nhiêu của hồi môn của chị, nào nữ trang, nào cả chục cây vàng ba má cho chị ngày cưới tan ra thành những thú vui của ông chồng!
Đã vậy chị còn bị ổng đánh đập vì cái tội lãi nhãi, trách móc dai như đĩa của chị.

Chị ơi, những cái chị từng mê nơi anh thì bây giờ nó làm khổ chị!
Chất nghệ sĩ đàn ca hát xướng kéo anh tới cuộc vui có những cô gái mới hơn chị.
Chất phóng khoáng bạt mạng lôi anh tới cờ bạc rượu chè, bất cần đến ngày mai.
Chất ngọt ngào của giọng nói cưng ơi cưng à, bây giờ dành mê hoặc những người con gái khác.
Anh chỉ còn để lại cho chị cái danh xưng hai tiếng: Mày, Tao!

Thất vọng, sợ hãi và đau đớn chị không biết chia sẻ với ai, khi một thân một mình nơi đất khách quê người!
Lại không dám kêu cứu với gia đình mình vì xấu hổ!
Cái bối cảnh đó, đã khiến cho chị trở thành điên loạn!


Chùi nước mắt, ôm chị vào lòng, chị ơi, em phải đưa chị về lại với ba má thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lên đầu trang
Xuống cuối trang