Trang

12 thg 6, 2012

mê 6


Anh,
Đã ba mươi lăm năm rồi, anh nhỉ?
Đó là em không tính tới, đã hơn mười năm, hơn mười năm hai đứa mình đã không còn chơi trò vợ chồng trong cuộc đời này nữa rồi!
Mà sao em cảm thấy, như là mới đây thôi, như mới ngày hôm qua?
Có lẽ, em đang ở trong căn nhà của ba má em, nơi mà, có tuổi thơ của em, có những ngày con gái của em, có những ngày em mới bắt đầu biết yêu anh, đợi chờ anh từng đêm, nôn nóng trông tiếng còi tàu đưa những bước chân vội vã của anh đến tìm em.


Không biết anh có còn nhớ những tiếng còi tàu ngày đó không anh nhỉ?
Còn em, nơi đây, tiếng còi tàu xé tan bầu không gian im vắng nửa đêm, vẫn làm cho em nhói lòng đến ngộp thở!
Vì làm sao có thể không nhớ, khi mà, bây giờ, vẫn khung cảnh này, vẫn thành phố này, vẫn cái xóm nhỏ này, vẫn ngôi nhà này, với cái võng trước nhà, em đong đưa nằm ngày trước chờ anh đi làm về, mà bây giờ, chỉ còn em, một mình, nhớ lại những bước chân xưa, của anh...

Đó là thời gian anh làm công nhân đường sắt, công việc anh làm là tuần đường, phải đi bộ mấy cây số, kiểm tra đường ray tàu hỏa, trong đêm với cây đèn bão.
Và bao giờ cũng vậy, sau tiếng còi báo hiệu tàu đã dừng tới ga, chỉ một lát sau thôi, em đã thấy anh đến với em, trên tay là mấy cái bánh tiêu còn nóng hổi.
Hai đứa mình đã chia nhau ăn trong niềm vui tưởng chừng không bao giờ dứt.
Ôi! Bánh tiêu ngày đó, ngon ghê, anh ha?

Và bây giờ, nó đã trở thành kỷ niệm.

Cách đây mấy ngày, thật là bất ngờ, anh phone cho em, những tưởng với anh, em đã bị xóa sổ, như có lần thằng con út của mình nó thông báo, ba đã xóa số điện thoại của mẹ rồi!
Vậy thì, để làm gì?
Để làm gì hở anh?
Sau những tháng ngày anh đã đánh rơi mất em, trên đoạn đường anh đi qua cuộc đời này?

Em vẫn thật là ngốc!
Những giọt nước mắt chợt òa vỡ khi nghe lại giọng nói của anh!
Thật kỳ lạ, sau một thời gian quá lâu, tưởng là đã chết đi những cảm xúc, tưởng những thân tình đã nhạt nhòa theo những tháng ngày xa cách, tưởng đã quên đi những nỗi tủi hờn ngày cũ...
Vì mình đã là người lạ với nhau rất lâu rồi mà anh?
Vậy mà em vẫn run rẩy, nghẹn ngào khi nghe anh ngập ngừng vài câu thăm hỏi.

Thật là ngạc nhiên, anh vốn là người lạnh lùng, bao nhiêu năm làm vợ anh, từ ngày bắt đầu sống với nhau, cho tới ngày hai đứa chia tay, chưa bao giờ anh dành cho em một lời nói ngọt ngào, một cử chỉ âu yếm, một câu hỏi quan tâm...
Thậm chí, nghĩ lại em vẫn còn thấy xấu hổ, là vì, có những lúc thương anh quá, em có những thái độ thân mật với anh, anh còn tỏ ra khó chịu, không bằng lòng.
Những lúc đó, em tự an ủi, có lẽ anh là người kín đáo, nghiêm nghị, không muốn biểu lộ tình cảm của mình.
Thế đó!

Không xúc động sao được, khi mà, không bao giờ em chờ đợi nơi anh một cú phone như thế này!
Đó là một điều không tưởng, thật đó!
Cho nên, lổ tai em lùng bùng, chỉ nghe loáng thoáng lời đề nghị của anh, hình như anh muốn em trở về, xen lẫn với những lời than vãn là bây giờ anh thấy thiếu em?
Thật sao anh?
Những người đàn bà thế chân em đâu rồi? Những người đàn bà của anh muốn có đâu rồi? Họ không làm đầy được cuộc đời của anh sao?

Em còn nhớ, có lần anh đã nói với em, anh cần những cái mà em không có, và điều lầm lẫn lớn nhất của anh là đã lấy em!
Còn câu này nữa, "bà chẳng làm được điều gì cho đời tôi cả!"
Không làm được điều gì sao anh?
Dù sao, giữa hai đứa mình, vẫn còn có hai thằng con, mà anh?
Hay là, anh nghĩ, hai đứa nó chỉ là con của riêng em?

Vậy thì, giờ này, thời gian xa nhau của mình đủ lâu, để em đã có thể chấp nhận sự thua cuộc của mình, em đã lắng đi những đớn đau của em, em đã tha thứ cho chính mình những lầm lẫn trong cuộc sống, và tha thứ cho cả anh nữa!
Cho dù chính những câu nói của anh đã tiễn em ra khỏi đời anh, mãi mãi em không bao giờ quên!
Nó đã theo em cho đến bây giờ!
Để cho em giờ này, những đắng cay hằn sâu đã làm cho con tim em hóa đá?
Để cho em giờ này, tình em yêu anh đã không còn.

Để cho em giờ này, phải nói với anh rằng:
Em xin lỗi, em không thể, em đã không còn yêu anh.

4 nhận xét:

  1. Tặng em một câu viết mà hôm xưa chị tiện tay gõ và treo cho nó chạy ở trang blog của chị:

    "Và mây vẫn trôi giữa dòng đời bụi bặm...
    Người đi qua đời.. chợt.. cũ đến chẳng còn quen...."




    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mới hôm qua, nay trở thành người lạ
      Xót xa nào còn đọng lại trong ta?

      Cám ơn chị đã chịu khó đọc lại những bài cũ của em.

      Xóa
    2. Hôm nào rỗi ngồi đọc tiếp nha.

      Xóa
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)

Lên đầu trang
Xuống cuối trang