Trang

5 thg 11, 2012

thiếu

Cái thời buổi gì mà kỳ!
Ra chợ, bày cái hàng xong, nó và mấy người bán hàng xung quanh, ngồi ngóng khách như chó chực con nít đi...ị!
Mặt nào mặt nấy lơ lơ láo láo, canh ông đi qua bà đi lại, căng thẳng như đang chuẩn bị cướp nhà băng trong các phim hành động của Mẽo!


Thời buổi công nghiệp hóa, ít ai chịu mất thời gian mua vải rồi tới tiệm may đo như xưa, vừa mất công, mà giá thành có khi lại cao hơn mua đồ may sẵn.
Chưa kể là có khi gặp cái tay thợ may gà mờ, dặn một đàng làm một nẻo, mặc lên không vừa ý, lại phiền vì chỉnh chỉnh, sửa sửa!
Cứ tới gian hàng may mặc sẵn, thấy kiểu hợp ý, mặc vào đúng size, là OK, xong ngay ba mươi giây!
Tiện và lợi!
Hehe...

Quảng cáo cỡ đó đó, dzậy mà cái cửa hàng bán quần áo thời trang của nó dạo này ế thảm thiết, có khi mấy ngày liền, bói không ra một mống khách, ai đi ngang qua, nó cũng níu áo lại hỏi, bộ tính tới giai đoạn ăn lông ở lỗ rồi sao, mà không thấy mua quần áo mới dzị hở mấy em?
Chỉ nghe được câu trả lời, dạo này lo cái phần trong còn hổng xong, cái phần ngoài từ từ chị ơi!!!
Hic...
Ý là cái bao tử bao giờ cũng quan trọng hơn cái phần nhan sắc sao ta?
Chéc dzị!!!
Có cái thiếu nào dữ dội bằng... thiếu ăn?
Huhu...

Nhìn nay, nhớ xưa...

Năm 80, sinh thằng con đầu lòng, cái cặp nhũ của nó cũng hông đến nỗi nào, dzậy mà cái tuyến sữa lười hoạt động sao í, mà chỉ rỉ rỉ vài giọt gọi là, chỉ tội cho cái thằng nhóc, vừa nhay nhay cái dzú của nó vừa rên ti tỉ, không đủ no, nên nhóc cũng không chịu ngủ, có khi nhóc nhay dzú nó cả đêm, đã mỏi mà lại càng thêm mệt, cả mẹ lẫn con!
Mà cũng đúng thôi, ai biểu nhóc chọn chi ra đời vào cái thời bao cấp, tiêu chuẩn!
Cấp được
bao rẻ mạt, chuẩn chỉ để tiêu...tùng!
Mẹ kiếm miếng cơm ăn không đủ no cho máu, đào đâu ra để bào chế cho tuyến sữa!
Xưởng sản xuất thiếu nguyên liệu thì thành phẩm phải kém chất lượng thôi!
Nên cả mẹ lẫn con, chung nhau một chữ...thiếu!
Hic...

Có một tiêu chuẩn an ủi cho những bà mẹ mới sinh em bé bị mất sữa trong thời gian cho con bú, được thông báo ở trạm xá phường...
Nghe như thế, nó ghé trạm hỏi thăm, người mẹ mất sữa trong thời gian cho con bú, được cấp bốn lon sữa đặc có đường (sữa ông thọ) một tháng, tháng nào khám, cấp tháng đó, trong vòng sáu tháng.
Kèm theo là cái tờ đơn xin trợ cấp có chứng nhận của phường khóm.
Quá hấp dẫn cho cái lúc đói ăn, thiếu sữa.
Hấp dẫn nhất là vào thời điểm đó sữa là một loại nhu yếu phẩm cao cấp, giả trị bồi dưỡng hẳn là phải cao hơn giá trị của nuôi sống chứ!

Về nhà, lúc ôm con vào lòng, cho nhóc bú, nó cứ mơ màng đến bốn lon sữa cho một tháng, mơ màng nghĩ, bốn lon sữa bán ra, mua vào được bao nhiêu ký gạo ta?
Quyết định cho cái mơ màng đó, nó làm theo thủ tục đơn từ, có chữ ký xác nhận của chính quyền địa phương.
Huhu...
Nhưng để được nhận trợ cấp bốn lon sữa cho một tháng đó phải có điều kiện: mất sữa hoàn toàn!
Giờ sao ta?
Mất sữa chớ hổng phải thiếu, mà nó thì thiếu chứ chưa có mất!
Bốn lon sữa, quá quyến rũ, đến mức trong giấc ngủ chập chờn khi cho con bú, những lon sữa xếp hàng đầy cả giấc mơ của nó!

Cái khó...ló cái ngu!

Nhớ lại, sao hồi đó nó ngu thế không biết, nhịn nguyên cả một ngày, không ăn, không uống để hy vọng cúp luôn cái dòng sữa vốn ít ỏi của nó.
Lúc cái bụng sôi ùng ục vì đói, nước miếng nó cứ tươm ra, không nuốt kịp, vì cứ nghĩ tới cái chén cơm với mấy con cá kho lờn vờn trước mắt.
Phần thằng nhóc, nó nấu cháo, chắt lấy nước gạo, pha ít đường cho nhóc bú...
Có lẽ đủ hơn so với những giọt sữa hiếm hoi của nó, thằng nhóc lim dim ngủ.
Còn nó, cả đêm không chợp được mắt, nhìn con say ngủ mà cứ tơ tưởng đến đủ các loại thức ăn...
Sao lúc đói, cái thèm ăn nó dữ dội vậy Trời!!!

Mờ sáng hôm sau, nó  gởi con cho bà ngoại ngó chừng, đi bộ tới trạm xá phường với cái bao tử trống trơn và những bước chân mỏi mệt vì đói.
Tới nơi, cái phòng đợi khám, chật ních cả đám đàn bà, kẻ ngồi, người đứng.
Tưởng mình đi sớm, té ra có nhiều người đi sớm hơn!
Tưởng chỉ có mình thiếu và hèn, té ra cũng có nhiều người thiếu và hèn, như mình...
Cũng được an ủi phần nào!
Hehe...

Nộp giấy từ hồi 6g sáng, mà đợi mãi tới hơn 9g nó mới được gọi tới tên để vào khám.
Vén áo lên, cởi nịt ngực ra, con mấy tháng rồi...
Giọng nói cục cằn, và vô cảm của người đàn bà đang nắm quyền quyết định cho mấy cái lon sữa mơ ước của nó,vào lúc đó khiến cho nó toát mồ hôi!
Run giọng nó đáp, dạ, hơn hai tháng ạ.
Vừa trả lời nó vừa cởi áo theo lời của bà...

Má ơi! Giờ nhớ lại cái cảm giác lúc đó, nó vẫn còn cảm thấy nhột nhạt, xấu hổ.
Hai cái bàn tay của cái bà đó, như cái máy dò mìn, nắn nắn , bóp bóp hai cái bầu vú của nó, đau điếng...
Với hai cái ngón tay, bà miết cái núm vú của nó thật mạnh...
Và như một sự trớ trêu, mấy giọt sữa trắng đục, không chờ đợi, tia ra theo cái bóp mạnh tay của bà...
Còn sữa...
Giọng nói lạnh tanh của bà đi theo theo cái tia sữa phun ra từ đôi vú của nó...
Nó hốt hoảng, thôi rồi, còn đâu mấy cái lon sữa ước mơ?

Cô ơi, con ít sữa lắm mà, không đủ cho cháu bú...
Nó năn nỉ
...
Một cái phẩy tay, dứt khoát...
Người tiếp theo...

Rời khỏi cái trạm xá, không biết vì cái nắng chói chang của buổi trưa, hay là vì đói, hay là vì thất vọng mà nó thấy cả hàng ngàn tia đom đóm nhấp nháy, hoa cả mắt, bủn rủn cả chân tay...
Lê những bước chân thất thểu, nó trở về nhà, với cái nhức nhối của đôi vú, hình như bắt đầu căng sữa...
Đã gần hai ngày rồi, thằng nhóc chưa được ngậm vú mẹ...

Nhớ xưa, nhìn nay...Chết đi chớ!
Cứ cái đà suy thoái này...
Cả năm ế hàng rồi chứ ít sao?
Nợ đòi không được, lại bị nợ đòi, lãi lời không có, ăn thâm vào vốn, sắp tới ngày "mất sữa" nữa rồi sao?
Mà thời cũ, còn có tiêu chuẩn để bao cấp...
Thời mới này, cấp nào bao nổi chuẩn?
Chắc tiêu...
Huhu...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lên đầu trang
Xuống cuối trang