Trang

18 thg 11, 2011

rỗng không

Sáng nay không hiểu vì sao trong đầu nó rỗng không, những suy nghĩ cứ rời rạc, lạc lõng, không buồn, không vui, tất cả những cảm xúc đi lạc đâu mất tiêu rồi?
Người ta cứ nói mãi cái gì là quá khứ, là tương lai, là hiện tại, quá khứ cứ quên đi, tương lai đừng nghĩ tới, hãy sống với hiện tại. 
Mà hiện tại của nó có gì đâu mà sống?
Ừ, thì lấy không khí? lấy mặt trời? lấy cây cỏ? hay là lấy những con sóng dữ đang gào thét trong cơn tuyệt vọng làm chất liệu mà ráng sống sót chờ ngày bình yên?
Có những ngày thân không yên, tâm không lặng, nhìn cuộc đời bằng một cặp mắt dửng dưng, vô cảm.
Nó trở thành một khối đá lặng câm giữa những phong ba.
Lạnh lùng, hóa thạch.


Ai cứu dùm nó? Nó đang chìm. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lên đầu trang
Xuống cuối trang