Trang

13 thg 12, 2011

đà lạt

Nhớ lại cái hồi mới bị thất tình, là mất tình thiệt đó, chớ không phải bảy tình đâu.
Chán quá, lại không còn ai để đến và đi nữa, nên nó quyết định một chuyến lang thang một mình, lên xứ đồi thông hai mộ, thưởng thức cho hết ý cái nghĩa chán chường.
Tới nơi, kiếm một cái khách sạn, quăng cái túi xách vào phòng, là nó tếch ngay ra phố.

Đã hơn 9g sáng rồi mà sương mù vẫn còn lãng đãng, bầu trời thật thấp, có cảm giác với tay lên là đã níu được những sợi tơ trời, thành phố ngập tràn màu xám, làm lộng lẫy thêm những áo len đủ màu rực rỡ của con dân cao nguyên.
Từ nhỏ, nó đã mê cái không gian của cái thành phố đồi dốc này, chỉ cần xe bắt đầu leo đèo, nhìn những cây thông vươn mình thẳng tắp, vi vu theo gió, là nó thấy lòng mình rạo rực lên một cảm giác lâng lâng, chỉ muốn mình giống như thông, reo vang bài trường ca bất tận, cho đời.
Yêu luôn cả cái không khí lành lạnh, đẫm hơi sương, làm cho lòng người chùng xuống này.

Tản bộ hết những đường phố chợ, vòng qua bờ hồ, loáng thoáng thấy những cặp tình nhân ríu ra ríu rít, chạnh lòng muốn khóc.
Có những nỗi niềm mà vì rất nhiều lý do, nó không thể tỏ bày với những người thân cận được, nên ép lòng, nhiều lúc nghẹt cứng, muốn òa vỡ.

Chợt thấy một anh chàng ngồi trên chiếc honda, dưới một tàn cây đối diện bờ hồ, mắt đang dõi nhìn xa xa, như đang chờ đợi ai.
Bước tới gần, nhìn kỹ mới nhận ra, à! anh chàng xe ôm, ảnh cũng đang đợi thiệt, mà là đợi khách, chớ không phải đợi... người yêu!
Thiệt là, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?Tưởng đâu ai cũng đang như mình.
Đang đợi chờ một điều vô vọng!
Nhìn tướng tá ảnh coi cũng được, sạch sẽ.
Ánh mắt nhìn thân thiện, không đáng ngán lắm.

Tự nhiên nó nãy ra một ý nghĩ, rủ anh chàng này cùng buồn với mình chơi, hehe...

Chưa kịp rủ ảnh, thấy nó, ảnh đã rủ,
Đi không cô?
Nó hỏi ngẳng,
Đi đâu anh?
Ngớ ra một chút, chợt hiểu, ảnh cười,
Thì đi tới chỗ nào cô muốn đến.
Vậy mà tui tưởng, anh rủ tui đi tới chỗ anh muốn đến chớ!
Haha...

Ừ, thì đi...
Nó nói với ảnh,
Trước tiên anh chở tui đi ăn sáng, tui mới lên tới chưa ăn gì, còn anh?
Tui ăn rồi, cô đi du lịch một mình hả?
Nó nghĩ, cha này dzô dziên, đi hai mình tui rủ ông đi làm gì?
Dạ, tui đi quánh ghen, chồng tui dẫn bồ lên đây du hí. Cười.
Dzậy sao?
Ảnh này dân miền Tây, nói giọng nghe ngọt sớt.
Cô lên xe đi, tui chở cô đi ăn bún bò, chỗ này ngon lắm.
Ok.

Giải quyết xong cái bao tử, nó nói, anh kiếm chỗ nào, mướn cho tui một cái máy chụp hình, tàm tạm cũng được, mua hai cuộn phim, rồi anh chở tui đi bất cứ con đường nào, có nhiều thông, và hoa, chụp hình cho tui làm kỷ niệm.
Mà anh có phải về nhà ăn trưa với vợ con không?
Không cô ạ, tui ở nhà trọ một mình.
Woa!
Vậy thì anh có thể chở tui đi cả ngày, anh hé?
Dạ, không sao mà cô.
Hên quá, vô tình ...lượm được một anh giai ở không,
phục vụ mình trong cơn... bĩ cực.
Ở ngoài nhìn vào, cũng tưởng là đôi tình nhân,
chớ bộ !

Thế là bắt đầu cuộc hành trình...tình nhân đột xuất!

Ngồi đằng sau lưng anh chàng đàn ông xa lạ này, không dưng những giọt nước mắt của nó lặng lẽ rơi,
Ước gì...là người đàn ông thân quen của mình?

...Những con đường có thông lướt qua, nhòe trong nước mắt, như ảo ảnh...
Chỉ là nó muốn rải nỗi buồn của nó cho thông thôi, thông ơi...
Chùi nước mắt, rồi mỉm cười, che dấu nổi niềm riêng,
với những tấm ảnh thông, hoa, đẹp đến não nùng,
Anh chàng xe ôm tận tình, vui vẻ, chiều nó không khác chi chiều... bà xã.
Cũng đỡ nao lòng!

Buồn quá, cười duyên hết nỗi để chụp hình,
Kiếm cái quán nào dễ thương uống cafe đi anh,
À, tui chở cô tới quán Giao Hưởng Xanh,
Quán này nhạc hay lắm, chủ quán dân nghệ sĩ,
chơi toàn nhạc Trịnh không hà,
Được thôi.

Sẵn dịp này, mình khóc với anh chàng này một bữa cho nhẹ lòng, ảnh có biết mình là ai đâu mà mắc cỡ, coi như xả stress. Nó nhủ lòng như thế.

Quán nằm trong một cái hẻm ngoằn nghèo, tọa lạc ngay đỉnh dốc.
Quán nhỏ thôi, bài trí lịch sự,
Ôi, nhưng mà phía trước là một khoảng vườn nhỏ đầy hoa, đủ loại hoa chủ nhân trồng rất đẹp mắt, hài hòa, rất mỹ thuật.
Không hổ danh, đã có lần nó đã được xem quảng cáo trên tivi.
Khi tới quán đã hơn 1g trưa.
Chỉ có mỗi đôi tình nhân đột xuất này thôi,
Càng tốt, dễ tâm sự.
Khekhe...

Ông chủ đích thân ra mời khách, niềm nỡ giới thiệu từng tên các loại hoa và mời dùng nước, nhìn ông chủ rất ư là nghệ sĩ, phong trần, đúng đẹp trai luôn!
Quán cafe mà có bia không anh?
Dạ có, cô ạ
Quay sang anh chàng xe ôm, nó nói
Trưa rồi, thôi tui không uống cafe nữa, tui uống bia
Còn anh? Anh uống bia được không?
Ảnh trố mắt nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh.
Chắc cha này đang thắc mắc, không biết em này thuộc loại gì đây ta?
Dạ, được chớ cô, tui dân miền Tây mà?
Vậy à? Vậy thử xem sao, nhé.
Kệ! mượn men để trút nỗi lòng, khóc cho dễ!

Qươ! Nhưng cha mẹ ơi, uống mới có hai chai, nó chưa kịp khóc với ảnhảnh đã tranh thủ khóc trước nó rồi!
Nào là ngày xưa ảnh ở Sài Gòn, mần có tiền lắm, làm chủ xe tải cơ, có cả mấy chiếc lận, nhưng mà tới hồi mạt vận hay sao đó, nào xe bị tài xế cán chết người, rồi đủ thứ tai ương, dần dần bán hết xe, rồi buồn, sinh ra nhậu nhẹt, cờ bạc, riết rồi vợ chồng cắn đắng, ảnh chán quá, bỏ lên đây, vừa trốn nợ, vừa trốn vợ, mướn cái nhà trọ, hành nghề xe ôm để kiếm sống qua ngày...
Rồi ảnh cứ tì tì vừa uống, vừa kể lễ, nó hết cơ hội... để khóc cho nó!
Thỉnh thoảng ảnh cũng lịch sự chen vào vài lời hỏi thăm về tình hình gia cảnh của nó, và cụng ly.
Nhưng hứng đâu mà khóc cho mình nữa ta? Coi bộ hoàn cảnh của ảnh còn bi đát hơn nó nhiều?
Đành chỉ cười cười nhìn ảnh khóc khóc.
Hết cơ hội!

Mà không chừng , trong đầu anh chàng này đang nghĩ,
Chắc em này thuộc loại đàn bà lang bang đây.
Đi kiếm trai đễ giải sầu.
Ảnh phải phô trương sự độc thân, vui tính,
Chiều em ... tới bến luôn! Nếu em có nhu cầu!
Coi thử chuốc cho em say.
Rồi ... mần thịt!
Khakha...

Nhưng...
Ảnh đâu có biết, nó cũng là dân uống bia có tầm cỡ, mà đàn bà biết uống bia thì có khi đàn ông chạy theo cũng hơi vất vã đấy nhé!
Y như rằng, tới chai thứ sáu, ảnh bắt đầu nói năng líu nhíu, rồi nước mắt nước mũi tùm lum, khóc hù hụ như cha chết, mẹ chết.
Không biết có phải ảnh đóng phim hay quá, nên nhập vai luôn không?
Kết cuộc, ảnh nằm gục trên bàn,
Trời đất biết ảnh, chớ lúc đó ảnh không còn biết trời đất là gì?

Còn nó thì cũng hơi la đà, tâm sự một bầu chưa được trút, cũng ấm ức, nhưng nghĩ thôi kệ, cho ảnh trút thì mình cũng vơi bớt, vì cũng có người buồn như mình.
Kêu chủ quán tính tiền, nhét vào túi ảnh 100 ngàn, coi như tiền lao động một ngày.
Viết vài dòng để lại, nhờ ảnh rửa giúp hình gởi về cho nó ở địa chỉ...
Luôn cả số điện thoại của nó để ảnh liên lạc.
Nhờ chủ quán chăm sóc dùm ảnh.

Nó lặng lẽ rời quán với cõi lòng trống vắng, chông chênh.
Chiều đã bắt đầu buông xuống,
Có màu tím thẫm
như nỗi sầu chưa vơi...

Ra tới đường, vẫy chiếc taxi về khách sạn.
Mở cửa phòng, nằm vật xuống giường,
Nó thổn thức,
với những giọt nước mắt khô, không lệ...
Một mình...

Sáng mai, nó rời thành phố sương mù bằng chuyến xe sớm nhất,
về lại với thành phố biển của nó,
vẫn còn nguyên vẹn nỗi sầu chất ngất,
có khi còn não nề hơn!
Bỏ lại anh chàng xe ôm,
Không biết ảnh ra sao rồi ta?

Vậy mà, hơn tuần lễ sau, nó nhận được một gói bưu phẩm, trong đó là một xấp hình của nó mà ảnh đã chụp, kèm với 100 ngàn.
Có thêm những dòng chữ ,

Chào cô,
Hôm đó tôi say quá, không đưa cô về được, tôi thành thật xin lỗi.
Tôi gởi cho cô những tấm hình kỷ niệm của cô.
Số tiền cô gởi cho tôi, tôi không dám nhận,
Vì cô đã cho tôi một ngày tôi sẽ không bao giờ quên,
Cám ơn cô rất nhiều,
Với tôi, ngày đó là ngày tôi vui vẻ nhất,
Từ khi tôi rời bỏ gia đình của tôi.
Chúc cô hạnh phúc.


Trời đất! Nó có thể nghĩ không đúng như vậy về một con người sao?
Điều này đã làm nó ray rứt cho tới bây giờ!

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lên đầu trang
Xuống cuối trang