Trang

15 thg 12, 2011

trai

Có một thời nó hành nghề bán đồ điện, cũng khoảng ba năm chớ ít gì?
Số là khi bị tống tiễn ra ngoài cái tổ ấm, nó được một người bạn cưu mang và lập cho nó một gian hàng bán lẻ điện gia dụng.
Đủ thứ linh tinh từ cái bóng đèn trái ớt,cầu chì, công tắc, dây điện... nói chung là riêng cái ngành hàng này thì vô thiên lủng món, nếu mà lớ ngớ tay mơ thì hông biết đâu mà...mò!
Dzậy mà nó cũng ngon lắm à nha? Chỉ một thời gian rất ngắn đã học thuộc nhiều món chuyên ngành.
Ngay cả bắt đèn, ráp quạt, thay moteur... và nhiều cái sửa chữa linh tinh nó cũng mần luôn!
Có nhiều anh đàn ông khi mua một bộ đèn phải nhờ nó ráp dùm!
Mấy ảnh không dám làm thợ điện vì sợ điện!Có một điều rất dzui là với cái nghề này, khách hàng thường là đàn ông, tha hồ cho nó...rửa mắt.
Hehe...
Trong giai đoạn này, nó có một "chuyện tình mắc cười" lắm!
Nó lúc đó coi cũng còn ngọt nước


Nên được lọt vào mắt xanh của một anh chàng sồn sồn.
Anh này nghe nói là chủ ghe, chủ tàu gì đó, đã ly dị vợ.
Mà lòng trai vẫn còn rạo rực.
Muốn kiếm một em về để... tối lửa tắt đèn có nhau! Hihi...
Không phải tự nhiên Chàng biết cái cửa hàng của nó mà mò tới, là do ông anh rể của nó, có lẽ cám cảnh của cô em vợ, bèn mách nước cho ông bạn của ổng tìm đến để ráp duyên.Ổng còn quảng cáo với nó là anh chàng này giàu lắm, tha hồ mà...hưởng!(Cái ông anh rể này khờ bỏ mẹ! Người ta nói, em vợ là tiên nga-vợ như con khỉ già, mà ổng lại đem tiên ngađi cống Hồ! Hic...)

Trưa hôm đó, vắng khách, nó đang tựa ghế lơ mơ nghe nhạc thì có một anh chàng tới hỏi mua đèn ngủ.
Chuyện mua bán đã xong, mà thấy Chàng chần chừ không chịu đi, nó cũng đâm nghi rồi, Chàng này muốn gì nữa đây ta? 
Hay là muốn rủ nó thưởng thức chung cái màu hồng của ánh đèn ngủ mới mua?
Chả là nó đã từng nghe ông anh rể của nó nói sơ qua về đối tượng này rồi.
Thật không sai tí nào, sau một hồi ngập ngừng, Chàng mới thố lộ.
Phải em tên... không?
Sao anh biết tên em?
À, Qua là bạn của anh rể em
Ảnh chỉ qua tới đây
Dạ, nếu anh có cần gì thì mua ủng hộ cho em nha?
Nó cười duyên,
Câu khách mà!

Tán qua, tán lại một hồi, 
Đại khái là qua nghe anh rể em, khen em dữ lắm, nhưng chưa tin, 
giờ gặp em thấy em hơn lời ảnh nói nhiều, nãy giờ qua nhìn thấy em mua bán, quathích lắm, đàn bà mà em rành nghề này còn hơn qua...vv... và vv...
Nó nghe cũng mát ruột lắm, nhưng không mát cái lổ tai tí nào?
Ổng nói tiếng nặng trịch, quê rình...

Quên chớ, nãy giờ quên tả cái dung nhan... mùa hạ của ổng!
Ổng thấp người, da mặt sẫm đen, 
Làn da của những người thường tiếp cận nắng gió của biển
Đôi lông mày rậm ri
Ánh mắt thì khỏi nói rồi, long lanh, ấm áp,
Đang tán gái mà!


Nhìn chung thì cũng coi được, không đến nỗi...

Chàng đang mặc cái áo thun màu xanh công nhân, cái quần kaki xám lụng thụng, ngó qua cái màu hông được... thơm cho lắm!
Nhìn trật xuống đôi bàn tay, thô rám, mấy móng tay vàng vàng, chắc ám khói thuốc!
Nhìn xuống đôi bàn chân...
Má ơi má, nó muốn xỉu, đôi bàn chân đen thui, xỏ trong đôi dép Lào màu cafe...xỉn, nổi bật lên những ngón chân có mấy cái móng không chịu cắt, đất nhét đen thùi lui!
Eo ui! Cha này đi coi mắt gái mà mang dép Lào, đã vậy mà còn hông chịu "make up"
Huhu...

Nản quá, may mà có người tới mua hàng, qua loa vài câu gắng gượng, nó tìm cách...tiễn khách!
Hú hồn!
Vậy mà hình như Chàng chưa nhận ra điều đó, vẫn kiên nhẫn ghé thăm nó nhiều nhiều lần như sau nữa.
Về nhà, gặp ông anh rể, kể chuyện ổng nghe, ổng cười quá mạng, còn an ủi nó là, dì ơi dì, mua cục xà bông CaMay, tẩy rửa Chàng vài lần là thơm ngát ngay í mà!
Khekhe...
Hổng biết Chàng có chịu nỗi mùi xà bông hông ta?

Qua nhiều lần tán tỉnh, hình như chưa thấy ép-phê sao í.
Một hôm, cũng vào khoảng giữa trưa, cái giờ chợ hơi vắng khách (Chàng cũng biết lựa thời cơ lắm chớ) chàng lại xuất hiện.
Hôm nay thấy chàng trang trọng khác thường, áo chemise tém thùng.
Chân mang đôi giầy cỏ.
Nó thầm nghĩ, hổng biết bữa nay Chàng có chà chân hông? Hihi...
(Không mang dép Lào, nên hổng thấy mấy...ngón chân!)
Trên tay Chàng cầm cái gì giống như một tập hồ sơ.
Chàng già rồi, mà hông lẽ đi xin việc làm?
Nó thắc mắc.

Hihi... Chàng cũng đi xin, mà hổng phải xin việc làm, mà xin... cưới dzợ!

Sau vài câu hỏi thăm tình hình sức khỏe của nó, Chàng nhập đề.
Hổm rày, tìm hiểu về gia cảnh, và tiếp xúc với em, qua thấy mến em lắm, muốn nói chuyện nghiêm túc với em, nếu em chịu ưng qua, tháng sau qua đưa má qua sang nhà em thưa chuyện.
Vừa nói Chàng vừa lấy mấy tờ giấy trong cái tập hồ sơ ra,
Đây là giấy quyết định ly hôn của qua, 
Còn đây là sổ hồng căn nhà hiện thời mà qua đang ở.
Hôm nào em rảnh, ghé nhà qua chơi, nhà qua trang bị đầy đủ, không thiếu một tiện nghi nào cả, thoải mái lắm em ạ.
Nó muốn bật ngửa!
Haha...

Hổng dám cười ra tiếng, sợ chàng...tự ái, nó chỉ dám cười cười nói với chàng,
Anh ơi, giờ em đang ớn chồng anh ơi, để hôm nào em bớt ớn, em trả lời anh sau nhé.
Chàng nhìn nó, (hổng biết nghĩ gì?)
Ừa, nếu em chịu qua, qua thêm vốn cho em mở rộng thêm cửa hàng.
Một tương lai xán lạn đang đợi chờ nó!
Ít nhất là Chàng đang nghĩ như dzậy!

Chắc anh chàng này đang giở chiêu cưới dzợ thời hiện đại?
Chàng đang nghĩ, ngoài cảm tình ra phải thêm cơ sở vật chất  nữa cho chắc ăn?
Mà hổng biết sao Chàng lại đem giấy tờ ra mà chứng minh cụ thể vậy cà?
Để tỏ ra mình thật lòng?
Hay là Chàng nghĩ nó ham tiền?Không ham được chàng thì ham đỡ tiền dzậy???

Còn nó nghĩ gì ?

Tiền thì cũng ham lắm chớ? Nó một đời vất vả vì tiền mà?
Nhưng mà nghĩ tới lúc phải ôm cái anh chàng đó...
Ui ui... chắc chít!
Thôi đành, Chàng ơi!
Để em tự cày, em sống
Chớ ngoài chuyện ôm Chàng
Còn chuyện xài tiền của Chàng
Không biết có "ngọt" hông?
Hay là...

Đợi lâu quá, không thấy nó trả lời, trả vốn gì cả,
Chàng biến mất tiêu.
Nó thì lâu lâu, cực vì tiền quá
Cũng thấy tiếc tiếc...
Hihi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lên đầu trang
Xuống cuối trang