Trang

7 thg 2, 2012

địa ngục


Mấy hôm nay, nó cho cái tâm của nó đi du hành địa ngục, tưởng chỉ là cho đi dạo một lát thôi, rồi trở về, không ngờ cái tâm nó muốn nhập khẩu dưới đó luôn!
Hên là chính quyền ở cõi dương trần kiên quyết không cắt khẩu, nên cái tâm nó đành phải hồi hương!
Trồi lên được cái cõi ta bà này, cái tâm nó mới thấy sao mà yêu cái cõi đời này ghê gớm!
Phải công nhận một điều là, cái con đường đi xuống địa ngục, sao quá nhanh! Chỉ trong vòng một sát na!
Vậy mà, cũng một con đường đó, lúc leo lên, sao mà vất vả, gian nan?

Tới được cõi đời, tỉnh hồn, nhìn lại nó trong gương, thấy nó giống quỷ cực kỳ!
Hốc hác, xác xơ, rủ rượi!
Thế mới biết,
Gần địa ngục thì...đen, gần dương trần, dù sao cũng còn...sáng!
Hihi...
Đó là chưa kể, chi phí cho chuyến du hành địa ngục đó, nó mất hết 5 kí lô thịt!
Huhu...
Thật là một tổn thất lớn lao!

Suy đi, nghĩ lại, nó thấy nó ngu quá đi!
Đúng là:
Thân tại hải trung hưu mích thủy
nhật hành lãnh thượng mạc tầm sơn
!

Đứng núi này trong núi nọ!
Biết bao nhiêu người thèm muốn cái chỗ đứng của nó, mà không được?
Còn chính nó thì cứ mơ ước xa xôi!

Này nhé,
Tết, là đàn bà, như người ta, phải lo đủ thứ! Lo cho chồng con, sắm sửa cúng quảy, nội ngoại hai bên, đủ thứ, từ thượng vàng đến hạ cám! Tất bật đủ điều! 
Còn nó, khỏe re, một thân, một mình, chả có cái gì để mà củng cố! Ngay cả bản thân, nếu cần, ra quán, ngoắc tay một cái, là thức ăn dâng đến tận họng, khỏi nấu nướng, khỏi hầu hạ, phục dịch một ai!

Còn muốn hưởng niềm vui ư? Tới nhà bạn, nhìn người ta xum họp mà vui cùng!
Có người làm sẵn, dọn sẵn, để mà thưởng thức!
Đó là chưa kể, đất trời đang ở trong giai đoạn giao mùa, hoa lá tươi hơn hớn, đẹp hết biết!
Không biết hòa với cảnh mà hân hoan.
Vậy mà cứ muốn có riêng cho mình, của mình, rồi đau khổ, rồi khóc lóc!
Đúng là nó có một cái tâm thật xấu xa!
Nên tìm đường tăm tối mà đi!

Thay vì tùy hỉ với người, với đời.
Không, cứ so sánh, so đo, rồi ganh tị, rồi tủi thân, rồi đọa địa ngục là sao?

Vậy mới biết, chính cái lòng tham không đáy, không biết bằng lòng với những gì nó đang có, để bình an, để thanh thản.
Chỉ muốn cái gì đó ngoài tầm tay!
Thay vì dừng lại, mà nó chỉ muốn chạy, theo đuổi, không biết phía trước chỉ là ảo ảnh.
Rồi nắm bắt không được.
Rồi rơi xuống!

Nó hỏi lại cái tâm của nó, đã thấy được gì ở địa ngục những ngày qua?
Cái tâm của nó vẫn còn đang run rẩy, chưa hoàn hồn! Lấp bấp,
Địa ngục chỉ có giận hờn, ganh tị, oán trách, đau đớn, khổ sở, và rất nhiều nước mắt!
Mà thật lạ nha? Cái thân nó cũng đang du xuân đó chớ? Cũng họp mặt bạn bè, cũng bài bạc rượu chè, cũng karaoke, cũng nhảy nhót tưng bừng, không thiếu cái môn nào cả?
Dzậy mà chỉ vì cái tâm nó bận đọa địa ngục mà nó ra nông nỗi này!!!

Thân ơi thân! Tâm ơi tâm!
Hãy quay về!
Để thỏa hiệp cùng nhau mà sống!
Đừng có Thân một đàng, Tâm một nẻo!

Mà sống không yên!

Nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lên đầu trang
Xuống cuối trang