Trang

25 thg 3, 2012

ai?


Chiều qua đi nhậu với mấy ông bạn già, mấy ông xúm lại cật vấn nó về bài thơ 14/2.
Bài thơ mà nó đã post lên blog vào ngày lễ tình nhân với lời giới thiệu là món quà tuyệt vời nhất nó được nhận từ ngày ghé lại trần gian.

                                                             
                                                               Valentine xanh                                                    
                                                            
                                                            Này đây cỏ xanh
                                                            Em ngồi xuống nhé
                                                            Vòng tay anh ôm
                                                            Trọn đời dâu bể

                                                            Này đây biển xanh
                                                            Dầm đôi chân bỏng
                                                            Những vết thương đời
                                                            Lành trong ngọn sóng

                                                            Này đây đêm xanh
                                                            Cho em say ngủ
                                                            Một giấc mơ hiền
                                                            Xua bao mộng dữ

                                                            Này đây suối xanh
                                                            Cho em tắm gội
                                                            Giặt giũ hồn thơm
                                                            Hết màu u tối

                                                            Này đóa hồng xanh
                                                            Trong chiều rời rợi
                                                            Này trót đời yêu
                                                            Dẫu ngày tháng cuối.
      


Ông nào cũng theo hỏi nó ai là tác giả bài thơ, một bài thơ, theo ý người đọc, quá hay, quá tuyệt vời, hay từng chữ, từng ý và nhất là cái tình yêu quá lớn của ai đó đã dành cho nó!

Điểm lại hết những khuôn mặt hay chữ, hay văn của những người bạn xung quanh nó, không xác định được ai có thể làm một bài thơ xuất thần như thế để mà tặng cho kẻ vô danh tiểu tốt là nó đây!
Hehe... Nó nói, mấy ông sao dzậy? Như thị tui đây làm chớ ai? Tui đang mơ có một chàng hoàng tử đem đến cho tui giấc mộng vàng son, chớ vừa già vừa xấu như tui đây làm gì có được ai cho một tình yêu lớn thế?
Đó là tui tưởng tượng ra chàng hoàng tử của lòng em đó thôi!
Rồi sáng tác ra đó nhé!
Không tin! Không thể tin!
Một anh chàng cao to, đẹp trai phản đối.

Một con người đầy đau khổ như em, đầy cay đắng với đời như em, không thể nào có được cái ý tứ đẫm tình yêu bao la như thế.
Đem cỏ xanh, biển xanh, đêm xanh, suối xanh, đem tất cả những êm ái, ngọt ngào, đem cả không gian, thời gian, đem cả vũ trụ ôm lấy em, để xoa dịu cho em những đớn đau cả một đời em gánh chịu.
Đó chỉ có thể là một người rất tuyệt vời, có một tâm hồn bao dung, sạch sẽ trong từng ý nghĩ, độ lượng và vị tha.
Với anh, thậm chí đó là một vị Phật!
Chàng cao to đẹp trai khẳng định.
Anh không tin em có thể làm nỗi bài thơ đó!

Đã vậy mà còn ví em là đóa hồng xanh trong chiều rời rợi nữa chớ!
Quá đẹp! Quá hay! Hay từng ý, từng lời!
Ai? Em khai mau! Ai mà có thể làm bài thơ đó tặng em?
Mấy ông nội này đang muốn điều tra cho ra ai hay vậy mà dám yêu một con khùng như nó đây mà? Hihi...

Ông có biết người đa nhân cách không?
Như thị tui đây đó!
Ông nhìn tui cà chớn, du côn dzậy chớ, trong tui cũng lai láng dạt dào tình yêu lắm đó nha?
Sao coi thường tui dữ dzậy ông?
Nó cố cãi đến xùi cả...bia ra mà chẳng ông nào tin!
Vậy thì Ai đây?
Đứng ra nhận dùm nó tí coi!!!


P/s.
Nó biết anh phải yêu nó lắm, cho nên, dù đời nó đã tả tơi vì những vết thương đời, anh đem muối của biển để làm lành cho nó.
Nó biết anh phải yêu nó lắm, cho nên, anh trải cỏ xanh êm cho nó ngồi với vòng ôm của anh trọn đời dâu bể.
Nó biết anh phải yêu nó lắm, cho nên, anh mang đến cho nó một giấc mơ hiền để không còn nhớ những cơn mộng dữ.
Nó biết anh phải yêu nó lắm, cho nên, anh tắm nó trong suối xanh, giặt sạch những màu tối trong tâm hồn của nó.
Nó biết anh phải yêu nó lắm, cho nên, anh nhận ra nó, là một nửa của anh...
Phải không... Ai?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lên đầu trang
Xuống cuối trang