Trang

30 thg 7, 2012

mộng


Lại một đêm mất ngủ, chán thật!
Không biết mắc cái chứng gì mà không chịu đưa hồn vào mộng ta? Phải chi có ai đó quấy rầy, lục đục, thì không ngủ được đã đành, đàng này, nằm có mình ên, chồng con không có, chó mèo cũng không!
Vậy mà cứ trằn trọc, thao thức, hai con mắt cứ thao láo, cái trần nhà cứ chọi vào nó những cái hình vuông, kẻ vạch đến lạnh lùng!
Hay là tại vì một mình, không ai trông chờ, không ai ràng buộc, nên đã đơn độc, lại càng chông chênh!
Thế mới biết, khó mà có thể tự sinh, tự tồn, ngay cả... tự diệt!
Vì cái cảm giác này nó khó chịu đến mức ước gì...chết sướng hơn!
Nhưng...chết mà được à!

Cái laptop để ngay trên cái đầu giường nó vẫn để ở chế độ chờ, dù đã lang thang đến...chán chê các trang mạng, mà nó vẫn như đợi có một ai đó, để mắt tới cái nhà của nó vẫn mở cửa 24/24, để nói với nó dù vài lời vu vơ, vô thưởng, vô phạt...
Còn hơn, để nó lại với chính mình, mà cái mình đó bây giờ của nó chẳng còn quan hệ gì với những cái mình nào khác, cho dù đêm nay nó có trúng gió, mắc dịch, mắc toi đi chăng nữa, cả mấy ngày sau, chưa chắc ai đã phát hiện!
Vì cái "tuyệt tình cốc" của nó, thường ngày đã là "nội bất xuất, ngoại bất nhập"
Nó có con nhỏ bạn thân, thỉnh thoảng phone cho nó hỏi thăm, còn sống hông má? Nếu má còn trả lời, thì tui biết kiến chưa đục mắt má, mà thấy im ru là con chuẩn bị lên, đem má ném xuống sông làm mồi cho cá!
Huhu...

Cứ lăn qua trở lại cả đêm, dù vẫn nhớ lời hắn dặn dò, đừng đọc sách, đừng xem phim, đừng đếm số, đừng bắt tâm trí phải tập trung vào một điều gì, lại càng khó ngủ!
Cứ tắt đèn, nhắm mắt, nghĩ tới trời mây, hoa lá, núi rừng, nghĩ tới những gì thênh thang, rộng mở...
Thả lỏng, hít vào, thở ra...
Ác một nỗi, cái tâm chết tiệt, nó lại bắt đầu bám vào hơi thở, cứ hít vào, thở ra, đếm luôn cho tới...khi nhìn vào đồng hồ, đã hơn 3g sáng mà nó vẫn còn tỉnh như sáo, để hít vào, thở ra...
Chết đi chớ, kiểu này, ngày mai sức đâu mà ra chợ, để ăn mày cuộc đời ta?

Một ý tưởng chợt đến, nó biết tại sao rồi!
Nó cô đơn!

Tưởng là đã dứt bỏ được những ràng buộc đời thường, tưởng sống một mình, tưởng độc lập về mọi thứ, tưởng không còn lệ thuộc vào ai về vật chất, tình cảm, thì là nó đã có được cái tự do, cái rảnh rang của cái không còn gì để bám víu vào.
Tự do đâu không thấy, rảnh rang đâu không thấy, chỉ thấy một cảm giác lửng lơ, không trọng lượng, bấp bênh và chao đảo.
Nhất là vào cái khoảnh khắc này, cái thời điểm mà ngay cả cái không gian, cũng lặng như tờ, cái thời gian chỉ rón rén trôi, như tôn trọng sự tái tạo sinh lực của muôn loài, để rồi ngày mai, lại đón ánh sáng mặt trời, để rồi lại dùng cái năng lượng vừa được phục hồi trong đêm, phục vụ tiếp cho cái sinh tồn muôn thuở! 

Nó sợ hãi cái cô đơn này của nó, cô đơn từ thân xác, cho đến tâm hồn, không dưng nó thèm nghe vô cùng những lời nói lao xao, dù cay đắng, nghiệt ngã, nó thèm được ai đó nhận nơi nó cái tình cảm tràn đầy chất ngất trong nó đang muốn tuôn trào, và cũng khao khát luôn ai đó cho nó một tình yêu tự nguyện.
Mà nó thì vẫn đang một mình, với đêm không ngủ, với đêm trắng, trắng với những ý nghĩ rời rạc, không đầu, không đuôi, trắng với tất cả những ước mơ không điểm tựa.

Nó chợt hiểu tại sao con người hay gào thét đòi tự do, rồi từ tự do đi kiếm tìm cái ràng buộc!
Vì có ai biết sống, và sống được một mình đúng nghĩa đâu nhỉ?
Cho dù, giữa cuộc sống, giữa muôn vạn người, muôn vạn đồng loại, chen chúc xung quanh...
Đôi lúc, vẫn cảm thấy cô đơn, lạc loài đến trống rổng!

Như quá mệt mỏi, gần sáng, nửa thức, nửa ngủ, nó mơ màng rơi vào một giấc mơ!

Một giấc mơ thật cũ kỹ, thật quen thuộc, rất quen, là vì những gì nó đang thấy trong mơ, là những gì nó đã chen lấn trong đó những mấy chục năm!
Vậy mà, bây giờ nó hiển hiện rỏ mồn một, rỏ ràng đến mức, cầm, nắm, sờ, mó được cái cảm giác đó, nó sống động còn hơn lúc nó sống thực với nó.
Vì bây giờ, nó như là được phân thân, được là nhân chứng cho chính nó!
Lạ thật, cái cảm giác đau đớn, sợ hãi, trong giấc mơ này, nó cảm nhận còn thật hơn cả cái thật nó đã từng chịu đựng trong lúc thức.
Nó bị bỏ rơi!
Sự chối bỏ, lạnh lùng, xua đuổi, sự quay lưng của những người thân làm nó chới với!
Nó khóc, nó nài nỉ, nó chạy theo...
Mà những người thân, trước mắt nó, chập chờn, như ảo ảnh!

Nó, đằng sau là những đắng cay rượt đuổi, trước mắt là vực sâu thăm thẳm, nơi nó đứng là khoảng lưng trời chơi vơi!

Không dưng nó thèm một chốn bình yên, nó khao khát một thảm cỏ xanh...

                                                          Này đây cỏ xanh
                                                          Em ngồi xuống nhé
                                                          Vòng tay anh ôm
                                                          Trọn đời dâu bể...

Thảm cỏ xanh thấp thoáng gần kề, trong mơ...
Một tí nữa thôi, ráng một tí nữa thôi...

Hay cũng chỉ là mộng?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lên đầu trang
Xuống cuối trang