Trang

1 thg 3, 2012

mê 3


Và tiếp đó...
Sau những ngày vật vả vì đợi chờ tới lúc được gặp chàng, dù chỉ là được thấy chàng cặm cụi pha cafe, bưng nước cho khách.
Và với những nỗi nhớ nhung kỳ lạ...
Nhớ, muốn gặp, gặp rồi, nỗi nhớ lại khát khao hơn!
Một kết cuộc phải đến là, xách gói theo chàng!
Không kèn không trống...
Nhưng với cái bụng, không còn là con gái!
Mặc cho những lời dị nghị của xóm làng, những cái cười nửa miệng của bạn bè, những ánh mắt dè bỉu của những cái đuôi từng lẽo đẽo theo nó.
Và những giọt nước mắt bất lực của mẹ nó!

Chỉ có ba nó, sau khi lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt vẫn còn rất ngây thơ của con.
Ôm chặt con gái vào lòng, ông nói, nhẹ như gió, thoảng qua...
Tùy con, điều gì làm cho con vui vẻ, thì con cứ làm.
Ba mong con bằng lòng, với điều con đã chọn.
Nó đã khóc ngất.
Chấm dứt đời con gái, của nó, như thế!

Lúc đó, như một dự cảm, nhưng chính nó không hề nghĩ đến, tại sao để đi đến với những cảm xúc của chính mình, mà nó phải rơi những giọt nước mắt???

Những tưởng là sẽ là rất vui vẻ, hạnh phúc khi được có chàng...
Được hằng ngày, nói với chàng, cười với chàng, cùng với chàng ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, cùng làm với chàng tất cả những gì để đem đến cho cuộc đời hai đứa một cuộc sống thăng hoa, như tình yêu của nó dành hết cho chàng.
Thế mà không, không thể hiểu nỗi, khi cái muốn được có chàng đã được thỏa mãn, đã có một sợi dây hữu hình là đứa con đang nằm chình ình trong bụng của nó, có nghĩa là, nó đã đạt được mục đích, là trói chặt đời chàng vào đời nó với đứa con được tạo hình bằng những cảm xúc mê ly.

Vậy mà, không lâu, rất nhanh, chỉ một thời gian ngắn sau đó thôi, nó mơ hồ nhận ra, tình yêu và cuộc sống chung không chỉ đơn giản là được hôn nhau, yêu nhau, là được cùng nhau thỏa mãn những cảm xúc rất mãnh liệt của tuổi trẻ...
Mà nó còn phải được đồng điệu về sự hình thành tính cách của đôi bên, của ý thức về cuộc sống, của sự bao dung và không chiếm hữu...
Dần dần, không hiểu là tại nó hay tại chàng...
Bắt đầu là cấm đoán không được quan hệ với bạn bè...
Sau đó tới ba mẹ, anh chị em...
Sau đó là kiểm tra kiểm soát về tài chánh...
Cuối cùng là, vô hình chung, nó luôn luôn sống trong phập phồng, lo sợ, theo dõi từng nhất cử, nhất động của chàng.
Khi chàng cười, lòng nó nhẹ nhỏm, khi chàng, chỉ một cái chau mày, là lòng nó không yên!
Cứ thế, cho tới một lúc nó bắt đầu nói nói dối chàng, cho dù đó là điều hợp lý nhất, nó cũng không dám nói thật.
Chỉ là sợ chàng không vừa lòng!
Là sao? Là sao?

Tại sao không là vợ chồng?
Mà là một tù nhân dưới sự cai trị của một chúa ngục?
Chính xác hơn nữa, là chính nó, tự nguyện làm một nô lệ cho chính cái lựa chọn của nó!
Cũng có lúc nó tự hỏi
Tại sao hai người cùng đồng hành trên con đường cuộc đời, lại không truyền cho nhau sức mạnh của tin yêu, cho nhau năng lượng vui mà sống?
Tại sao chỉ muốn kiềm hãm những niềm vui nhỏ nhoi của  nhau? Chỉ muốn cho nhau những cảm giác lệ thuộc, độc chiếm, ngay cả một nụ cười với người khác?

Rồi cũng chính nó tự trả lời
Vì chính trong chàng chỉ có những tố chất đau khổ, có đâu niềm vui mà cho?
Vì chính trong chàng chỉ có những bất hạnh, có đâu hạnh phúc mà cho?
Vì chính trong chàng cũng đang thiếu trầm trọng những năng lượng an lạc, cho nên chàng cũng đang cần nhận lấy, hoặc phải dành lấy.
Để rồi trở thành một kẻ ích kỷ, hẹp hòi đến độc đoán!
Và, có lẻ, chính chàng cũng không nhận thức ra điều ấy!

Và nó cũng biết là, tại nó, tại nó chọn lấy, tại nó yêu lấy cái đau khổ của chàng.
Và chính nó, phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của chính nó!

Có một lần, lúc quá căng thẳng, nó nói với chàng.

Vì em chọn anh, cho nên, em vẫn biết anh không yêu em.
Nhưng em sẽ yêu anh, cho tới một lúc nào đó, em hết yêu anh, em sẽ rời xa anh.

Chàng nhìn nó, vô cảm.



Khi nào
???


Như một sự hối thúc...

5 nhận xét:

  1. Nó có một người cha tuyệt vời để an ủi nhưng người chồng không hiểu hết những nhạy cảm (tầng hơi cao) của mình chứ không phải quá tê đâu,HHP nghĩ dzậy ?

    Trả lờiXóa
  2. Lỗi tại tôi mọi đàng...
    Anh HHP ơi!!!

    Trả lờiXóa
  3. Chị Như ui, có nhà không zịa, em qua hỏi thăm sức khẻo chị đơi...
    chị khẻo hông chị,,,,sắp tận bố nó thế rầu...hu hu..

    Trả lờiXóa
  4. chị ơi! BH qua vấn an chị nè.
    Nhà mới của em mới sửa được chút ít nè. Mời Chị sang chơi nhé
    http://bichhien186.blogspot.com
    Em thấy con đường lá vàng vào nhà chị nên em sẽ thường xuyên qua thăm chị nhiều hơn
    chúc chị em sức khoẻ và niềm vui nha

    Trả lờiXóa
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)

Lên đầu trang
Xuống cuối trang