Trang

9 thg 1, 2012


Không biết có tự tin quá hay không? Chớ hồi mới lớn, nó coi cũng được gái ra phết!
Bằng chứng là trong xóm, cái đám trai cỡ tuổi nó, ngày nào cũng lạng tới, lạng lui ngang nhà nó như bướm lượn, chưa kể tới các chàng trai lạ! Hihi...

Dzậy mà ông ứng bà hành sao đó, nó lại đem lòng mơ tưởng tới một chàng lạ quắc lạ quơ, không có dính dáng tí nào với cái môi trường nó đang thở. Có nghĩa là chàng này dân ở xứ khác tới, không phải dân địa phương, mà già hơn nó những năm năm cơ.
Chàng ban ngày đi làm công nhân, tối phụ bán quán cafe của một ông anh kết nghĩa.
Còn nó và đám đồng bọn cùng trang lứa, là khách hàng quen thuộc của cái quán đó!

Không hiểu sao, với nó, chàng thật là hấp dẫn.
Không cao lắm, khoảng 1m65 thôi, khuôn mặt xương, với đôi mắt một mí, ít nói, ít cười, nhưng mỗi khichàng cười, nó thấy hồn mình chao đảo. Hic!
Cho dù mấy đứa bạn của nó phản ứng dữ dội.
Mắt con này bù lệch ăn hay sao ấy! Cái mặt thằng cha đó dòm thấy...ưa hông nỗi!

Ủa? Mà sao dzị ta? Chính nó bây giờ cũng không trả lời được cái câu hỏi đó, cho dù đã ba mươi lăm năm trôi qua.

Hồi đó, chàng nghèo lắm, ban ngày đi làm công nhân đường sắt, ban đêm phải đi bưng bê cho quán cafe, kiếm thêm tiền để phụ mẹ nuôi bốn đứa em cùng mẹ khác cha.
Quanh năm suốt tháng, ngoài bộ đồ công nhân chàng mặc thường ngày, thi thoảng lắm vào ngày Chúa Nhật, mới thấy chàng diện lên cái áo thun không được mới cho lắm!
Vậy mà hôm nào ghé quán, không thấy chàngLòng nó cảm thấy nôn nao, chờ đợi.

Có lần, nó và má nó đang ăn bún bò trong chợ, thấy chàng đi tòn tơn, trên tay xách cái bị nylon.
Không biết có cá thịt gì không? 
Chỉ thấy lòi ra ngoài bị một chùm rau muống! 
Chàng là anh cả của năm anh em trai.
không dưng nó muốn khóc, thấy sao mà thương chàng quá đỗi!
Với cái tuổi thanh niên đó, bạn bè nó thì phè phỡn ăn chơi, đi rông rông với những thú vui tuổi trẻ, cònchàng thì phải lo cơm áo gạo tiền, đã vậy còn kiêm luôn trách nhiệm của cả cha lẫn mẹ!
Vì cha chàng không biết là ai? 
Mẹ chàng thì đang còn vui duyên mới với ông chồng thứ ba!

Chắc một điều là chàng sống cũng không vui vẻ gì? Bởi chàng đâu được chọn cho mình một cuộc đời bằng phẳng hơn!
Cho nên nơi chàng, lúc nào nó cũng thấy một sự cam chịu đến tội nghiệp!

Không biết có phải vì cái tính đa cảm, cho nên nó đem lòng thương chàng ghê gớm, cho dù lúc đó chàng đã có người yêu. 
Có bửa chàng còn nhờ nó làm dùm việc cho chàng, ở quán cafe, trong đêm noel để cho chàng đưa người yêu đi chơi nữa chớ!
Bây giờ, nghĩ lại, thấy sao mà nó ngu dữ dzậy ta?
Mấy đứa bạn nó thường càm ràm, con nhỏ này bị ông đó bỏ bùa mê thuốc lú rồi hay sao, mà khùng dữ vậy? 
Chớ tụi nó có biết đâu chính nó đang có tình ý với chàng
Còn chàng, chẳng qua coi nó như một đứa em ngoan, dễ bảo!

Ma dẫn lối quỷ đưa đường, cho nên tìm chốn đoạn trường mà đi hay sao ấy.
Mà sau đó nó cũng ôm được anh chàng đó làm chồng mới ghê chứ! 
Cũng không nhớ rỏ là tại sao?
Có thể là do mối tình của chàng và cô người yêu tan vỡ. 
Và cũng có thể chàng thấy nó mê quá mà tội nghiệp chăng?
Chỉ biết là bắt đầu từ đó, nó phải trả giá cho cái mê khốn khổ, khốn nạn đó!

Lấy được chàng rồi, mà theo không mới ghê chớ! 
Bởi vì hồi đó, đã nói rồi, chàng nghèo đến cơm không đủ ăn, quần áo không đủ mặc, tiền đâu mà đám cưới với đám hỏi?
Đã vậy mà chàng còn chảnh nữa chứ! 
Dứt khoát không chịu nhận tiền của ba nó đưa cho để làm một bửa cơm ra mắt họ hàng.
Chàng tuyên bố, nếu thương chàng thì có sao chịu vậy, chàng không muốn quy lụy ai!
Thế là, xin lỗi, chịu không nỗi.
Nó xách...gói theo không!
Huhu...

Nhưng cũng được an ủi là khi đi làm giấy đăng ký kết hôn, dựa hơi chức vụ công nhân cầu đường của chàng, cặp đôi nó cũng được mua thuốc lá, trà, bánh kẹo... theo tiêu chuẩn hiện hành, vào năm 1979.
Năm đó, nó mới tròn đôi chín rưỡi!
Nó nhớ như in, khi mua được cái suất tiêu chuẩn cô dâu, chú rể đó.
Sau khi bán đi thuốc lá và trà
Còn lời lại được bốn ký bánh quy.
Nó được ưu tiên để lại cho mình một ký
Ba ký kia đem chia cho mấy đứa em trong nhà.

Vậy mà, lúc đó, nó ăn bánh thấy ngon lắm!
Dù vừa ăn, vừa khóc!

Nhớ tới đây, cầm lòng không được, nó tủi thân quá đi
Thôi thì, khi khác nhớ tiếp
Nhé...

4 nhận xét:

  1. Chị ơi ! Nhà Chị đẹp quá , sao Chị làm được cái Banner vậy , chỉ em với , nhà em mấy ngày nay em " phá " giờ hư hết rồi, chắc khg được em đốt nhà đi bụi Chị à ..huhu

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Huhu...
      Chị mà biết làm...chít liền!
      Toàn là nhờ người ta, đang mò chết bà đây cưng ơi!

      Xóa
  2. Duyên nợ rùi !Giờ chả hết "chảnh như con cá cảnh " chưa ?

    Trả lờiXóa
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)

Lên đầu trang
Xuống cuối trang