Trang

29 thg 1, 2012

tết



Trưa 29 tết.Được là khách mời danh dự, tham gia buổi họp mặt đoàn tụ cuối năm của tam đại đồng đường nhà người bạn già.
Bạn già này đã gắn bó với nó hơn ba mươi năm, cho dù có những lúc, trên đoạn đường đời, thỉnh thoảng hai đứa cũng có lúc lạc mất nhau.
Cha mẹ bạn, anh em bạn, chồng con bạn, tất cả, trong chừng mực nào đó, xem nó như là một thành viên trong gia đình.
Cho nên, với cái ngày được gọi là trọng đại này, nó được là khách mời duy nhất!
Vinh dự chưa?
Hehe...

Nhưng...Cái nhưng nhạy cảm này, luôn luôn làm cho nó, lý ra phải tận hưởng những gì cuộc đời dành cho, nó lại hay nhìn vào đằng sau cái hiện tượng, để thấy cho được cái mặt trái, rồi suy diễn, rồi trở thành ngu bà cố!
Vì nó nhìn thấy đằng sau những ưu ái đó, một chút thương hại, một chút coi thường, một chút cảnh giác, nhưng vẫn cố tạo ra một thái độ thân thiện trên mức tình cảm.bạn bây giờ giàu lắm, cơ ngơi vững vàng, công danh rạng rở, như Dương Lễ.
Còn nó, thất chí, thất tình, xơ rơ, xác rác, như Lưu Bình.Người thân bạn sợ bạn chia sẻ với nó chút quyền lợi thừa chăng?
Ngày xưa Dương Lễ đãi Lưu Bình cơm hẩm, cà thiu.
Ngày nay bạn đãi nó thức ăn ê hề, bia Heineken cao cấp.
Nhưng mà nó nuốt hổng dzô!
Cái dzụ này mới là ngộ nha?
Ủa? Mà quên chớ? Chỉ có đồ ăn là hông dzô thôi!
Còn bia Ken là nó cứ nốc ào ào!
Khakha...
Là ví dụ khập khiễng vậy thôi, chớ không giống lắm!

Tại nó đang rất buồn, nên bi quan?

Chồng bạn tiếp nó nhiệt tình đến đỗi tới lon thứ sáu là nó đã hơi la đà say, cái ông này tắp nó quá mạng mà, cứ 100% mần miết nên với cái bụng rỗng chưa kịp ăn sáng của nó, chịu đời hổng thấu, chớ bình thường coi, còn lâu nó mới say! Hihi...
Nhưng, lại nhưng, có lẽ, nhìn hạnh phúc của bạn, nó chạnh lòng, nên say sớm chăng?
Không biết, và cũng không muốn biết.
Chỉ biết là, nước mắt sắp buông lơi, nó xin cáo từ, trả lại cho bạn, những niềm vui vừa mượn tạm.

Rời nhà bạn, tất cả nỗi niềm như òa vỡ, như thác lũ.
Phố xá, chiều cuối năm, có hoa, có nắng, có đông người rộn ràng đón chào năm mới.
Riêng nó, cô lẽ, nhìn mọi vật như ảo ảnh, như mờ sương, lãng đãng...
Nó đâu biết nó đang nhìn đời qua dòng lệ đang tràn như suối?

Về nhà, nằm vật ra giường, khóc như chưa bao giờ được khóc.
Như không dám đối diện với nỗi trống vắng đến khủng khiếp, với bản năng của sự bảo hòa, nó chìm vào giấc ngủ, mê mệt, để quên đi cuộc đời không còn một chút nào vui của nó.
Nó đi tìm những người thân, lẽ ra, với thời điểm này, đang tề tựu quây quần bên nó, như đời thường, như mọi người.
Nhưng không có...
Nó đành tìm họ trong giấc mơ!
Nhưng... ngay cả trong giấc mơ, nó cũng không gặp?

Nó chỉ gặp chính nó, một lần nữa, một mình, với một khoảng không, đặc quánh một màu đen!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lên đầu trang
Xuống cuối trang